Chương 272: Mưa gió nổi lên
Mẫu thân của Chúc Nguyên Long, Tô Nguyệt Mẫn là một phụ nhân có khuôn mặt mỹ lệ, nhưng tướng mạo lại có chút âm trầm cay nghiệt.
Nàng nghe vậy cười nói: "Hiện tại Nguyên Long cũng đã đi vào hàng ngũ thiên kiêu đệ nhất Trung Châu, người bên ngoài đương nhiên sẽ không thể nói được gì nữa."
Dứt lời, nàng hài lòng nhìn Chúc Nguyên Long.
Vì để cho con của mình leo lên thiếu chủ chi vị, nàng đã phải trả một cái giá lớn.
Thậm chí gia tộc Tô gia mà nàng xuất thân, năm đó cũng bị thịnh nộ của lão tổ
hủy diệt.
Nhưng nàng không chút hối hận nào, chỉ cần nhi tử mình có thể leo lên thiếu chủ
chi vị, tất cả đều đáng giá!
Chúc Nguyên Hàng mặc hoa bào, có vẻ hăng hái, cười nói: "Trong Dao Trì thịnh hội, thu hoạch lớn nhất chính là quan sát Huyền Thiên Thánh Tử đánh một trận với Ngọc Tiêu Thánh Tử, nhân vật bậc này đấu pháp thật sự để cho ta thu được rất nhiều lợi ích."
Chúc Chính Huyền gật đầu, nói: "Hiện tại Huyền Thiên Thánh Tử là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ thiên hạ, vậy mà con có thể thấy được Huyền Thiên Thánh Tử, nếu có thể mời được Huyền Thiên Thánh Tử đến Chúc thị nhất tộc, địa vị của ngươi liền cực kì vững chắc.
Chúc Nguyên Long khẽ lắc đầu, nhẹ giọng thở dài: "Huyền Thiên Thánh Tử là nhân vật bực nào, ta dù có chút danh khí, nhưng vẫn chưa đủ tư cách kết bạn với hắn."
Nghe được lời ấy, Tô Nguyệt Mẫn hừ lạnh một tiếng nói: "Đây chẳng qua là bình thường ngươi điệu thấp, về sau ngươi hảo hảo tu hành, tự nhiên sẽ khiến cho Huyền Thiên Thánh Tử lau mắt mà nhìn."
Chúc Nguyên Long bỗng nhiên lại nói: "Ta nghe nói Liễu Nguyên Hạo cũng đã bước vào Thần Đài Cảnh."
Trong mắt Tô Nguyệt Mẫn tràn đầy vẻ âm trầm, lạnh lùng nói: "Tên nghiệt chủng kia bất quá là người cô độc, không có uy hiếp gì với ngươi!"
Chúc Chính Huyền cũng nhíu mày, trầm giọng nói: "Chỉ tiếc lão tổ nghiêm cấm chúng ta xuất thủ, nếu không phải vậy, ta đã sớm phái người diệt hắn và Ngô gia!
Mặc dù Liễu Nguyên Hạo là cháu hắn, nhưng năm đó hắn làm ra chuyện này, song phương sớm đã trở thành cừu địch không chết không thôi!
Tô Nguyệt Mẫn có vẻ oán độc trong lòng, ngược lại hận lên cả lão tổ.
Nếu không phải lão tổ ngăn cản, nàng đã sớm phái người giết tên nghiệt chủng kia, không có tai hoạ ngầm này, mấy lão bất tử trong tộc kia sao dám ngo ngoe muốn động? !
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa điện, một thị vệ hoảng hốt chạy vào. Chúc Chính Huyền nhăn mặt, trầm giọng nói: "Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy? !"
Người thị vệ kia sợ hãi nói: "Lão gia, vị Huyền Thiên Thánh Tử đến sơn môn."
Huyền Thiên Thánh Tử?
Chúc Chính Huyền đột nhiên đứng dậy, thần sắc kinh ngạc nói: "Huyền Thiên Thánh Tử?"
Trong lòng hắn cực kì chấn kinh, Huyền Thiên Thánh Tử làm sao lại đi vào Chúc thị nhất tộc, chẳng lẽ là tới bái phỏng Chúc thị nhất tộc?
Không có đạo lý a, mặc dù Chúc thị nhất tộc được tính là thế lực nhất lưu, nhưng hẳn là cũng sẽ không khiến cho vị Huyền Thiên Thánh Tử này coi trọng.
Phải biết rằng, người hầu bên cạnh vị Huyền Thiên Thánh Tử này có sáu vị cường giả Thần Cung Cảnh!
Cơ hồ có thể sánh với Chúc thị nhất tộc!
Chẳng lẽ là bái phỏng lão tổ?
Như vậy cũng có mấy phần khả năng, dù sao lão tổ cũng là Hư Thần đại năng, nhân vật đỉnh tiêm ở Trung Châu, Huyền Thiên Thánh Tử tới bái phỏng lão tổ, cũng chỉ
có khả năng như vậy.
Nhưng cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, vô luận như thế nào, Huyền Thiên Thánh Tử
đại giá quang lâm đều là đại sự của Chúc thị nhất tộc, nhất định phải làm thỏa đáng.
Một khi thu được tình cảm của Huyền Thiên Thánh Tử, đó chính là kỳ ngộ quật khởi của Chúc thị nhất tộc!
Đến lúc đó, nhân mạch và địa vị của hắn trong tộc cũng sẽ trở nên không thể lay động!
Chúc Chính Huyền trầm giọng nói: "Mở sơn môn! Cả tộc nghênh đón Huyền Thiên Thánh Tử!"
Hắn vừa dứt lời, thị vệ kia vẫn còn ngốc tại chỗ, mặt lộ vẻ khó khăn.
Chúc Chính Huyền hồ nghi trong lòng, quát: "Còn không mau đi?"
Người thị vệ kia cắn răng nói: "Ngoại trừ Huyền Thiên Thánh Tử, Liễu... Liễu Nguyên Hạo cũng tới."
Hừ!
Tô Nguyệt Mẫn đột nhiên đứng dậy, thần sắc oán độc quát: "Tên nghiệt chủng kia cũng tới?"
Thị vệ sợ hãi gật đầu, người kia là thiếu chủ nhất mạch, tự nhiên biết rõ ý đồ
của Liễu Nguyên Hạo đến đây vì cái gì.
Đặc biệt còn đi tới cùng Huyền Thiên Thánh Tử!
Người thị vệ kia bỗng nhiên rùng mình một cái, không còn dám nhớ lại.
Mưa gió nổi lên a. . .
Vẻ mặt Chúc Chính Huyền và Chúc Nguyên Hàng nghiêm trọng liếc nhau một cái, Huyền Thiên Thánh Tử lại đi cùng Liễu Nguyên Hạo.
Bọn họ có quan hệ như thế nào?
Nhưng là vô luận như thế nào, Huyền Thiên Thánh Tử đến, Chúc thị nhất tộc vẫn phải mở cửa sơn môn nghênh đón.
Không làm vậy, chính là sai lầm của Chúc thị nhất tộc, thậm chí là tai nạn!
Từ trước tới nay, không người nào dám vô lễ với Huyền Thiên Thánh Tử.
Chúc thị nhất tộc tự nhiên cũng không dám.
Chúc Chính Huyền và Chúc Nguyên Long nghiêm túc, vội vàng đi ra đại điện, bay đến hướng sơn môn.
Là thiếu chủ cùng người nắm quyền trong Chúc thị nhất tộc, nghênh đón Huyền Thiên Thánh Tử, bọn hắn nhất định phải ở đấy.
Mà Tô Nguyệt Mẫn ngồi ngây tại chỗ, trong lòng bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
Nàng dự cảm đến, hôm nay, cả gia tộc này sợ sẽ gặp phải đại họa lâm đầu!