Đại Phản Phái Hệ Thống

Chương 276: Lão tổ xuất thủ

Chương 276: Lão tổ xuất thủ
Bốn vị trưởng lão Thần Cung Cảnh Chúc thị nhất tộc nhao nhao liếc nhau, đều từ
trong mắt đối phương nhìn ra vẻ không thể tin nổi.
Đại trưởng lão vừa đối mặt đã bị Huyền Thiên Thánh Tử trấn áp.
Bốn vị cường giả Thần Cung Cảnh cùng quát to, tế ra Thần Cung.
Trong lúc nhất thời, bầu trời trên Chúc thị sơn môn hiện lên tứ tọa Thần Cung, che khuất bầu trời, hào quang chiếu sáng!
Bốn vị cường giả Thần Cung Cảnh khí thế bừng bừng , đến cả đại địa cũng chấn động nhè nhẹ!
Mặc dù bốn vị cường giả Thần Cung Cảnh vây công một người là chuyện rất khó coi, ngày sau truyền ra ngoài Chúc thị nhất tộc sẽ bị người khác cười chê.
Nhưng đại trưởng lão bị người khác trấn áp càng sẽ làm Chúc thị nhất tộc mất hết mặt mũi!
Một vị trưởng lão Thần Cung Cảnh gầm thét một tiếng, một bảo vật từ trong Thần Cung bay ra, ầm vang đánh xuống đỉnh đầu Tần Đình!
Hắn toàn lực xuất thủ, món pháp bảo kia hóa thành phương viên trăm mẫu, trọng lượng có thể so với núi lớn, ầm ầm đè xuống, hung hăng đè tới đầu Tần Đình.
Mi tâm Tần Đình lóe lên, đột nhiên có âm dương nhị khí như hai đạo cầu vồng vọt
ra ngoài.
Va chạm với pháp bảo tinh trạng, pháp bảo tinh trạng lập tức chia năm xẻ bảy!
Các cường giả Thần Cung Cảnh còn lại cũng nhao nhao xuất thủ, vô số thần thông pháp bảo uy lực cực lớn đánh tới Tần Đình.
Tần Đình mặt không biểu tình, thần sắc nhàn nhạt, tay phải vừa nhấc lên, như kéo cả trời xanh vào trong tay. Lật tay nhấn một cái, trời xanh sụp đổ!
Một vị trưởng lão Thần Cung Cảnh phun ra một ngụm máu tươi, Thần Cung cũng bị
che kín vết rạn.
Hắn bay ngược ra sau, đâm vào một tòa Linh Phong cách đó gần trăm dặ , xuyên thủng cả tòa Linh Phong này!
Vị trưởng lão này cũng là cao thủ thành danh đã lâu, vừa đối mặt đã bị đánh thành trọng thương!
Ba vị trưởng lão Thần Cung Cảnh còn lại cảm thấy hoảng hốt, cùng nhau liên thủ, cùng nhau tế ra một đạo pháp bảo!
"Viêm Đạo Ấn!"
Ba vị cường giả Thần Cung Cảnh gầm thét một tiếng, hợp lực tế ra một cái kim ấn.
Cái kim ấn đón gió mà lớn lên, hóa thành một tòa cự sơn cao tới hơn mười vạn trượng, nguy nga đồ sộ. Ngọn núi bị che kín bởi đủ loại đạo văn lạc ấn kì lạ, một đạo tiếp một đạo sáng lên, làm toà hùng sơn phát ra quang mang vạn trượng, uy phong lẫm liệt.
Tần Đình thần sắc không thay đổi, vung tay lên một cái, Trấn Long Bảo Chung bay tới.
Đông! Viêm Đạo Sơn Ấn đánh trúng Trấn Long Bảo Chung, lập tức biến mất không thấy gì nữa. Ba vị trưởng lão Thần Cung Cảnh cũng bị thu vào trong Trấn Long Bảo Chung, cùng nhau bị trấn áp!
Trong nháy mắt, bốn trưởng lão Thần Cung Cảnh của Chúc thị nhất tộc, một người bị trọng thương, không rõ sống chết, ba vị còn lại bị pháp bảo trấn áp!
Cường giả Chúc thị nhất tộc kinh hãi vô cùng, vừa hận vừa sợ nhìn Huyền Thiên Thánh Tử.
Vị Huyền Thiên Thánh Tử này đến cùng là mạnh bao nhiêu?
Vừa mới tu thành Thần Cung, đã có chiến lực như thế!
Liễu Nguyên Hạo cũng khiếp sợ nhìn Tần Đình, trong lòng tràn đầy sự thần phục.
Trước kia hắn còn cảm thấy chính là thiên kiêu thiên hạ hiếm có, mặc dù không tham gia Dao Trì thịnh hội, nhưng thiên kiêu của thiên hạ hắn cũng không thèm coi trọng bao nhiêu.
Cho rằng mình không kém ai. Nhưng hiện tại, hắn rốt cục biết rõ cái gì mới là nhân ngoại hữu nhân!
Đệ nhất nhân thế hệ trẻ, danh bất hư truyền!
Tần Đình mỉm cười, co lại ngón trỏ, nhẹ nhàng bắn ra, đầu ngón tay vọt tới Trấn Long Bảo Chung.
Một kích này không mang theo chút khí tức nào, nhưng đây mới thật sự là đại sát chiêu.
Nếu như chỉ này vọt tới Trấn Long Bảo Chung, đám người Chúc Chính Huyền đang bị
trấn áp trong đó sợ rằng sẽ bị đánh chết tươi!
Đúng lúc này, hư không đột nhiên có một đầu ngón tay bắn tới, nhẹ nhàng va chạm với ngón trỏ của Tần Đình, phát ra một tiếng vang nhỏ rồi biến mất.
Tần Đình khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn ngón trỏ của mình, đầu ngón tay đã có một giọt máu chậm rãi chảy ra, nhỏ giọt xuống đất.
Đầu ngón tay kia thu hồi lại, một chỉ điểm tới Trấn Long Bảo Chung.
Trấn Long Bảo Chung lập tức bị một lực lượng to lớn chấn bay, mà đám người Chúc Chính Huyền cũng thừa cơ trốn thoát.
Tần Đình nhắm hai mắt lại, hừ lạnh một tiếng.
Trấn Long Bảo Chung lại bay về phía hư không, hóa thành mộ lớn che trời, bao phủ
hết thảy, thôn phệ hết thảy, trấn áp tới đám người Chúc Chính Huyền!
Nhìn cái miệng chuông rộng cả ngàn dặm, đám người Chúc Chính Huyền muốn tránh cũng không thể tránh, lập tức sinh lòng tuyệt vọng.
Lúc này, giữa thiên địa có một thanh âm truyền đến.
"Xin Huyền Thiên Thánh Tử thủ hạ lưu tình."
Trong hư không , có một vị lão giả tóc trắng tang thương xuất hiện, nhẹ nhàng nhấc tay, nâng Trấn Long Cổ Chung lên, trả lại cho Tần Đình.
Nhìn thấy vị lão giả này xuất hiện, tộc nhân Chúc thị nhất tộc cùng nhau quỳ
lạy, cung kính thi lễ.
"Tham kiến lão tổ!"
Vị lão giả tóc trắng tang thương này chính là lão tổ của Chúc thị nhất tộc, siêu cấp cao thủ Hư Thần hậu kỳ, Chúc Dung Thiên!
Tần Đình ngẩng đầu nhìn lại, thần sắc như thường, cao giọng cười nói: "Hóa ra là Chúc tiền bối, vãn bối hữu lễ."
Khuôn mặt ôn hòa, vẻ mặt lễ nghĩa, như là vãn bối đến đây bái phỏng tiền bối vậy.
Không thể nhìn ra được, kẻ này lúc nãy mới hạ sát thủ với các trưởng lão Chúc thị nhất tộc.
Chúc Dung Thiên nhìn Tần Đình một cái thật sâu, mặt giãn ra, cười nói: "Huyền
Thiên Thánh Tử khách khí."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất