Đại Phản Phái Hệ Thống

Chương 85: Chưởng giáo Minh Tâm Tông

Chương 85: Chưởng giáo Minh Tâm Tông
Tần Đình rời khỏi đám người, về tới Thái Hư Phong.
Trưởng lão chấp pháp, Liễu trưởng lão đã chờ tại Thái Hư Phong từ lâu, nhìn thấy Tần Đình trở về, nhanh chóng tiến lên chào.
Hắn tự cho rằng mình là thân tín của Tần Đình, đương nhiên không thể như những người khác nghênh đón Tần Đình tại sơn môn, mà một mình đi tới Thái Hư Phong, đơn độc bái kiến.
Thân tín đương nhiên phải có dáng vẻ của thân tín!
Nhìn thấy Tần Đình, Liễu trưởng lão tiến đến, cúi đầu thật thấp: "Bái kiến công tử! Cung nghênh công tử về tông!"
Tần Đình mỉm cười nói: "Cũng không phải người ngoài, Liễu trưởng lão không cần đa lễ."
Dù sao Liễu trưởng lão cũng từng đồng sinh cộng tử với hắn, coi như có chút tình nghĩa, hắn với Liễu trưởng lão cũng có mấy phần thân cận.
Liễu trưởng lão nghe thấy Tần Đình nói câu "Không phải người ngoài", như là uống một chén rượu ngon, trong lòng vui thích.
Khuôn mặt tươi cười nhăn thành một đóa cúc già, nói: "Công tử tại Huyền Đô Tiên Vực có thể nói là quang mang vạn trượng! Chấn kinh Đông Hoang! Lão phu ở lại Huyền Thiên Tông cũng có thể nghe thấy!"
Tần Đình không nhịn được mà nở nụ cười, Liễu trưởng lão này đúng là giỏi mở mắt nói lời bịa đặt.
Mặc dù hắn làm không ít chuyện tại Huyền Đô Tiên Vực. Chém giết Nguyên Thủy Thánh Tử, luyện thành thân ngoại hóa thân, thiết kế giết sạch đệ tử Nguyên Thủy Môn, giá họa cho Cổ Thần Cung.
Thế nhưng những chuyện này, trên thế gian không có người thứ hai biết rõ!
Vậy đâu thể tính là quang mang vạn trượng, chấn kinh Đông Hoang?
Nhưng Liễu trưởng lão không cần mặt mũi nịnh hót vẫn khiến Tần Đình rất hưởng thụ, trong lòng cũng rất thoải mái.
Mặc dù Nhiếp U trung thành một lòng với Tần Đình, đáng giá tín nhiệm, nhưng là người cứng nhắc, không am hiểu nịnh nọt.
Liễu trưởng lão này a dua nịnh hót, cũng có chút cảm giácmới mẻ.
Tần Đình nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa cúc của Liễu trưởng lão, cảm thán trong lòng, cuối cùng đã hiểu một chút vì sao đám Hoàng Đế hậu thế kia sủng ái gian thần a dua nịnh hót như vậy.
Cảm giác được vuốt mông ngựa quả là tốt đẹp.
Liễu trưởng lão hàn huyên vài câu cùng Tần Đình, rồi thức thời cáo từ rời đi.
Nhiếp U khinh bỉ nhìn Liễu trưởng lão, xưa nay hắn không quen nhìn loại người a dua nịnh hót này!
Liễu trưởng lão đương nhiên cũng nhận ra ánh mắtkhinh bỉ của Nhiếp U, hừ lạnh trong lòng: "Hừ! Ngươi chỉ phụng dưỡng công tử sớm mấy năm mà thôi! Luận về
trung thành, Liễu Phong ta không thua gì ngươi ~ '!"
Đương nhiên Tần Đình cũng phát hiện mẫu thuẫn giữa Nhiếp U và Liễu trưởng lão, nhưng hắn không thèm để ý.
Thuộc hạ bất hòa, đối với hắn mà nói thì không có vấn đề gì, đây chính là nghệ
thuật dùng người.
Huống chi, quan hệ giữa Nhiếp U và Liễu trưởng lão cũng không ác liệt, hai người này từng cùng nhau huyết chiến dưới địa cung, cũng được tính là cùng chung chí hướng
Nhiếp U đợi Liễu trưởng lão rời đi, tiến lên nói. "Công tử, chưởng giáo Minh Tâm Tông đã đến, đang chờ tại Tứ Phương quán." Tần Đình khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
"Truyền hắn đến đây." Nhiếp U nói: "Vâng."
Huyền Thiên Tông, Tứ Phương quán.
Chưởng giáo Minh Tâm Tông, Bùi Vĩ ở trong Tứ Phương quán chờ Huyền Thiên Thánh Tử triệu kiến.
Lúc này hắn đứng ngồi không yên, không biết lần này Huyền Thiên Thánh Tử triệu kiến hắn là có chuyện gì?
Bảy ngày trước, hắn được người Huyền Thiên Tông thông tri, Huyền Thiên Thánh Tử
triệu kiến hắn, hắn liền ngựa không ngừng vó từ Minh Tâm Tông chạy tới Huyền Thiên Tông, không dám có chút chậm trễ nào.
Lúc này, một vị trưởng lão Huyền Thiên Tông tiến đến, mỉm cười nói: "Bùi chưởng
giáo, Thánh Tử triệu kiến ngươi."
Bùi Vĩ vội vàng nói: "Phiền trưởng lão dẫn đường."
Vị trưởng lão Huyền Thiên Tông này mỉm cười nói: "Không sao, không sao."
Hắn có mấy phần khách khí với Bùi Vĩ, cường giả Thần Cung cảnh, dù là ở đâu đều đáng giá tôn trọng.
Trưởng lão Huyền Thiên Tông mang theo Bùi Vĩ bay đến Thái Hư Phong, trên đường đi không biết đã đi ngang qua bao nhiêu Linh Sơn.
Bùi Vĩ nhìn mà than thở, không hổ là thánh địa Đông Hoang!
Bất kì Linh Sơn nào ở đây cũng đều lộng lẫy, hùng vĩ hơn tông chủ phong của Minh Tâm Tông hắn!
Đến Thái Hư Phong, Bùi Vĩ tức thì bị cảnh sắc trước mắt khiến cho kinh hãi không nói nên lời.
Là cường giả Thần Cung, có thể nói hắn cũng có kiến thức bất phàm, nhưng Thái Hư
Phongnày vẫn khiến tâm thần hắn chấn động.
Đó là một ngọn núi thẳng tắp, như là lợi kiếm chọc thẳng lên mây trời, thậm chí còn cao mấy ngàn trượng phía trên mây xanh, vô số tường vân lượn lờ trong Bán Sơn Yêu, hội tụ thành biển, thái dương chiếu xuống, kim quang chói mắt.
Nơi này linh khí cực kì nồng đậm, đây mới là bảo địaTiên gia!
Tiến vào Thái Hư Phong, Nhiếp U đã đợi, sau khi chào hỏi Bùi Vĩ, liền mang theo hắn đi bái kiến Tần Đình.
Không biết đi qua bao nhiêu cung điện, trong một đại điện, Bùi Vĩgặp một thanh niên mặc hoa bào, khí vũ hiên ngang ngồi trênchủ vị, thần sắc ung dung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhận ra đó chính là Huyền Thiên Thánh Tử, trong Thánh Tử đại điển ngày đó, là chưởng giáo thế lực phụ thuộcHuyền Thiên Tông, hắn cũng tới xem lễ.
Bùi Vĩ lập tức tiến lên bái kiến: "' Chưởng giáo Minh Tâm Tông, Bùi Vĩ, bái kiến Thánh Tử."
Tần Đình nhìn Bùi Vĩ, đứng dậy đáp lễ, mỉm cười nói: "Bùi chưởng giáo không cần khách khí, mời ngồi."
Dù sao Bùi Vĩ cũng là Cường giả Thần Cung, Tần Đình cũng phải cho mấy phần tôn trọng. Song phương hàn huyên một lúc, Bùi Vĩ có chút bất an hỏi: "Không biết Thánh Tử cho gọi là có gì phân phó."
Tần Đình không lập tức trả lời, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, dường như đang suy nghĩ
gì đó.
Tí tách.
Tí tách.
Tâm Bùi Vĩ cũng theo thanh âmngón tay Tần Đình gõ bàn, từng chút từng chút nhấc lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất