Chương 94: Bức hôn (hạ)
Trung Nghĩa Bá trở lại Bá Phủ, thần sắc lạnh lùng nói với người hầu: "Tiểu công tử đâu?"
Trung Nghĩa Bá là Cường giả Thần Luân tối đỉnh, hắn vừa giận dữ đã dọa bọn hạ
nhân nơm nớp run sợ, nhưng lại nói không ra lời.
Trung Nghĩa Bá hừ lạnh một tiếng, đi vào trong phủ.
Đến nội phủ, Trung Nghĩa Bá phu nhân Liễu thị đã hào hứng nói với Trung Nghĩa Bá: "Bá gia! Văn Bách xuất quan, bước vào Cảnh giới Nguyên Đan!"
Nếu là lúc trước, Trung Nghĩa Bá chắc chắc sẽ cao hứng.
Tại Thiên Lan Quốc này, hai mươi tuổi đến Nguyên Đan Cảnh có thể nói là thiên tài, Trung Nghĩa Bá Phủ có người kế tục.
Nhưng bây giờ, Trung Nghĩa Bá chỉ lạnh lùng nói: "Nghiệt tử này đâu? Ở đâu?"
Liễu thị kinh sợ, không hiểu vì sao bá gia lại là thái độ này.
Liễu thị lẩm bẩm nói: "Bá gia? Ngươi thế nào. . ."
Trung Nghĩa Bá quát: "Ta hỏi nghiệt tử ở đâu?"
Liễu thị sợ hãi nói: "Văn Bách đang ở Luyện Công các. . ."
Trung Nghĩa Bá hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay người rời đi.
Sắc mặt Liễu thị tái nhợt, không biết vì sao chuyện đại hỉ như vậy, bá gia lại có thái độ này. . . Cắn răng một cái, lập tức đi theo.
Trung Nghĩa Bá Phủ, Luyện Công các.
Lâm Văn Bách năm nay hai mươi tuổi, dáng dấp tuấn tú lịch sự. Bây giờ hắn bước vào Cảnh giới Nguyên Đan, tại Thiên Lan Quốc có thể tính là nhân vật thiên tài.
Lâm Văn Bách nghĩ đến Tô Chỉ Đồng, khuôn mặt nở nụ cười.
Hắn và Tô Chỉ Đồng thuở nhỏ quen biết, thanh mai trúc mã, hắn vẫn luôn thích Tô Chỉ Đồng.
Thế nhưng sau khi Tô Chỉ Đồng hiển lộ thiên phú, sáu năm nhập Nguyên Đan, trở
thành giai thoại, khiến hắn cũng có chút tự ti.
Lâm Văn Bách xưa nay lười biếng cũng bế quan, cuối cùng cũng bước vào Nguyên Đan Cảnh.
Bây giờ, rốt cục có tư cách đi Thương Vũ Hầu Phủ cầu hôn, phải lập tức đi cầu phụ thân! Lâm Văn Bách mừng khấp khởi nghĩ.
Bịch một tiếng, cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Lâm Văn Bách ngẩng đầu nhìn, là phụ thân Trung Nghĩa Bá.
Lâm Văn Bách hưng phấn nói: "Cha, ta đến Nguyên Đan Cảnh."
Trung Nghĩa Bá lại như không nghe thấy, lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi thích Tô Chỉ Đồng của Thương Vũ Hầu Phủ sao?"
Lâm Văn Bách không chú ý tới sắc mặt phụ thân, nghe nói thế, hơi đỏ mặt, nhăn nhó nói: "Thích. . . Ta thích Chỉ Đồng, phụ thân, khi nào chúng ta đi cầu hôn?"
Trong lòng Trung Nghĩa Bá run lên, đây là họa diệt tộc!
Lúc này Lâm Văn Bách mới phát hiện sắc mặt phụ thân khó coi, trong lòng căng thẳng, nói: "Sao vậy . . Cha?"
Trung Nghĩa Bá lạnh lùng nhìn con mình, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép ngươi gặp lại Tô Chỉ Đồng, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Lâm Văn Bách không thể tin mà nhìn phụ thân, lớn tiếng nói: "Vì sao! Ta đã bước vào Nguyên Đan cảnh, đã xứng với Chỉ Đồng!"
Rốt cuộc Trung Nghĩa Bá không nhịn được lửa giậntrong lòng, hung hăng cho Lâm Văn Bách một cái tát.
Lâm Văn Bách bị Trung Nghĩa Bá tát ngã trên mặt đất, ôm mặt khó tin nhìn phụ
thân, không hiểu vì sao phụ thân xưa nay yêu thương mình có thái độ này.
Liễu thị chạy tới, thấy cảnh này mà sợ hãi.
Nàng bổ nhào lên người con trai, buồn bã nói: "Bá gia, vì sao!"
Trung Nghĩa Bá đau lòng nhức óc nói: "Huyền Thiên Thánh Tử coi trọng Tô Chỉ
Đồng, muốn thu nàng làm thị thiếp! Hiểu không!"
Lâm Văn Bách và Liễu thị sợ ngây người.
Huyền Thiên Thánh Tử?
Huyền Thiên Thánh Tử, cái tên này đối với bọn họ là quá mức xa vời, trong lúc
nhất thời Lâm Văn Bách cũng không biết nên nói cái gì.
Liễu thị xuất thân từ một tông môn nhỏ, đối với uy thế của Huyền Thiên Thánh Tửnàng càng thêm mẫn cảm và hiểu biết, lập tức hiểu rõ hung hiểm trong chuyện này.
Lâm Văn Bách lẩm bẩm nói: "Sao lại là Huyền Thiên Thánh Tử. . ."
Trung Nghĩa Bá kích động nói: "Nếu ngươi còn có tưởng niệm với Tô Chỉ Đồng, Trung Nghĩa Bá Phủ chắc chắn sẽ bị nhổ tận gốc! Hoàng Đế đã cảnh cáo ta!"
Liễu thị cũng bị tin tức này hù dọa, vội vàng nói: "Con ta, đừng nhớ đến Tô Chỉ
Đồng nữa, nàng không phải là người ngươi có thể nghĩ, đừng hại Lâm gia chúng ta cửa nát nhà tan!"
Lâm Văn Bách chỉ là một người trẻ tuổi sống an nhàn sung sướng mà thôi, lập tức bị câu nói trừ phủ diệt tộc hù dọa.
Một bên là nữ nhân mình âu yếm, một bên là sự tồn vong của gia tộc mình. . .
Nhìn mẫu thân cầu khẩn, cùng với phụ thân tiều tụy, Lâm Văn Bách dao động.
Thế nhưng hắn vẫn không cam tâm, khóc rống nói: "Ta chỉ là thích Tô Chỉ Đồng, chẳng lẽ cũng có tội sao?"
Trung Nghĩa Bá run giọng nói: "Trước đây không có tội, nhưng Huyền Thiên Thánh Tử muốn nạp Tô Chỉ Đồng làm thiếp, hiện giờ là có tội!"
Hắn lại thống khổ nói: "Ngươi đừng nghĩ đến Tô Chỉ Đồng nữa, hơn nữa, ngươi cũng không thể hận Huyền Thiên Thánh Tử, một tia oán hận cũng không thể có! Nếu không, Lâm gia ta sẽ có họa diệt tộc!"
Một chút oán hận cũng không thể có!
Lâm Văn Bách gần như điên cuồng, cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân hắn.
Một nam nhân muốn cướp đinữ nhân yêu dấu của hắn, hắn không chỉ không có lực lượng phản kháng, ngay cả hận nam nhân kia cũng không thể hận! Nếu không gia tộc
của mình sẽ bị hủy diệt!
Giờ khắc này, Lâm Văn Bách cảm nhận sâu sắc được sự nhỏ yếu cùng bất lực của mình!
Trung Nghĩa Bá thương hại nhìn con của mình, nói: "Trong đêm nay ta sẽ định ra việc hôn nhân cho ngươi. . . Ngày mai, ngươi và ta đến Thương Vũ Hầu Phủ. . .
Thuyết phục Tô Chỉ Đồng, để nàng đồng ý đi làm Thị thiếp của Huyền Thiên Thánh Tử."
Rồi hắn khàn khàn nói: "Đây là chuyện Hoàng Đế muốn Lâm gia ta đi làm, nếu không đi, Lâm gia cũng sẽ diệt vong."
Lâm Văn Bách ngơ ngác nhìn phụ thân, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt! Nói không nên lời.
Chính mình chẳng những không thể bảo vệ tình yêu của mình, còn muốn đi thuyết phục nữ nhân âu yếm, để nàng đi làm thị thiếp của một nam nhân khác!
Còn có chuyện gì tàn nhẫn hơn chuyện này sao?