Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 203: A, nữ nhân (2)

Chương 203: A, nữ nhân (2)
Hứa Thất An và Chu Quảng Hiếu thuận thế nhìn lại, hai mắt chợt tỏa sáng, phía trước mặt, một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đang đi tới.
Nàng mặc cái quần tinh xảo hoa mỹ, kiểu tóc đang rất thịnh hành đương thời, đai ngọc làm bằng tơ lụa màu xanh buộc lại vòng eo.
Da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi, ánh mắt lanh lội, bờ môi đỏ mọng, cái mũi rất cao phối hợp khuôn mặt xinh đẹp, diễm lệ vô song.
Nice. . . Trong đầu Hứa Thất An hiện lên từ này.
Mỹ nhân mặt trái xoan, mắt to xinh đẹp là loại hình mà Hứa Thất An thích nhất, nếu tính cách dễ dãi một chút thì càng tốt. Hắn từng gặp ba mỹ nhân mặt trái xoan tiêu chuẩn: Hứa Linh Nguyệt, Hoài Khánh, số 2.
Nhưng khí chất ba người các nàng, phân biệt là học sinh cấp 3 thanh lệ, nữ tổng giám đốc lạnh lùng cao quý, nữ cảnh sát năng động bừng bừng.
Chỉ có đại mỹ nhân ngẫu nhiên gặp mặt này, là có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, lại có vẻ tương đối dễ tán đổ, là nữ thần lý tưởng trong lòng hắn.
"Hoàn mỹ, đây là mỹ nhân ta tha thiết ước mơ. . ." Nội tâm Hứa Thất An lay động, chỉ cảm thấy rốt cuộc ở trong thế giới cô độc này gặp được tình yêu, ba ngàn dòng sông ta chỉ múc một ngụm, cái gì mà Phù Hương, Hoài Khánh, Lâm An, quốc sư, đều phải phải nép sang một bên, đều chỉ là một đoạn tình cảm nhất thời.
Hả?
Hắn chợt ý thức được có điểm không thích hợp, cô nàng kia cho dù xinh đẹp hơn nữa, cũng không có khả năng dùng ưu thế áp đảo vượt qua những mỹ nhân kia. . . . Hắn sâu sắc bắt giữ được mình đang suy nghĩ một cách rất kì lạ, không giống bình thường, điều này làm Hứa Thất An thoáng thanh tỉnh hơn một ít.
Ngay sau đó, ngón tay cái bên trái hơi di chuyển, trong nhẫn ngọc mà Tử Dương cư sĩ đưa tặng trào ra một dòng nước ấm, hòa vào tinh thần của hắn.
Tiếp theo, khi nhìn tới mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành lần nữa, đồng tử Hứa Thất An co rụt lại, trong mắt không phải là tuyệt sắc giai nhân, mà là một người giấy khéo léo tinh xảo.
Kiểu tóc bằng giấy đang là mốt đương thời, mặc cái quần tinh xảo hoa lệ, quần áo giống mỹ nhân ban đầu như đúc.
Khuôn mặt tinh xảo trắng bệch, ánh mắt dại ra, không hề giống sinh vật sống.
Hic. . . .
Giữa ban ngày gặp việc quỷ dị bậc này, Hứa Thất An không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
"Đây không phải người, là quỷ. . . . Thải Vi đã nói, quỷ vật có thể tồn tại dài lâu trên thế gian, hoặc là gặp được khu vực thích hợp, giống như nữ quỷ trong đáy giếng ở nhà mới của mình. . . . Hoặc là sau khi cường giả ngã xuống, tinh thần bất diệt, nhưng vẫn bị hạn chế thời gian, không có khả năng mãi mãi tồn tại. . . ."
Hứa Thất An trong nháy mắt làm ra phán đoán, nữ quỷ này làm việc cho người khác, sau lưng có một người nuôi dưỡng.
Nữ quỷ này thật sự rất lợi hại, ngay cả mình cũng có thể mê hoặc. . . . Nếu không nhờ Hạo Nhiên Chính Khí bách tà bất xâm của Nho gia, lúc này nói không chừng mình đã lật thuyền trong mương. . . . Hứa Thất An không để lại dấu vết thu hồi ánh mắt, nhìn hai đồng nghiệp bên cạnh.
Lúc này mới phát hiện vấn đề của bọn họ rất lớn, ánh mắt hơi dại ra, ngây ngốc nhìn nữ quỷ. Tuy rằng bảo trì được một bộ phận lý trí, nhưng thật ra đã bị ảnh hưởng rất mạnh.
. . . Mình vừa rồi cũng làm ra bộ dáng háo sắc như vậy? Hứa Thất An cảm thấy có chút hổ thẹn.
"Quảng Hiếu, Trữ Yến, ta đã lần nữa tin vào tình yêu." Tống Đình Phong trầm mê sắc đẹp không thể tự kềm chế, trầm giọng nói: "Ta muốn thành thân, tên con ta cũng đã đặt xong rồi."
Ngươi không phải là tin vào tình yêu, mà là tham lam thân thể của nàng. . . Hơn nữa, nàng không thể có thai. . . . Hứa Thất An nói thầm.
"Ngươi đúng là đồ háo sắc." Chu Quảng Hiếu mắng một câu, mặt lộ vẻ rối rắm, giữa muội muội thanh mai trúc mã nhà bên và cô gái vừa gặp đã yêu, quả thật khó có thể lựa chọn.
Rối rắm như vậy là vì suy nghĩ của hắn lúc này không khác biệt gì với Tống Đình Phong.
Đúng lúc này, cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành lắc lắc cái eo nhỏ, mang theo bộ dáng thướt tha đi tới.
"Ba vị công tử cũng là ra ngoài du ngoạn sao?"
Đến gần, nàng dừng lại bước chân, làn váy từ lắc lư biến thành yên lặng, sau đó cúi người hành lễ:
"Tiểu nữ lẻ loi một mình, cảm thấy rất không thú vị, không biết có thể đi chung với ba vị công tử không?"
Nàng chính là đến vì chúng ta. . . . Hứa Thất An sinh lòng cảnh giác, ra vẻ thèm nhỏ dãi, nhưng vẫn cau mày do dự nói: "Chúng ta đang muốn đi Giáo Phường Ti, cái này không tiện lắm."
"Ai muốn đi Giáo Phường Ti? Ngươi muốn đi thì đi đi, Tống mỗ không phải loại người như vậy."
"Trữ Yến. . . Ài, thật thô tục."
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu yên lặng lui ra phía sau vài bước, phủi sạch quan hệ với hắn.
Hừ, người này quả nhiên là đồ háo sắc, ban ngày ban mặt nói chuyện đê tiện cũng dám quang minh chính đại như thế . . . Mị ở trong lòng mắng chửi, ngoài mặt lại cười càng tươi.
Háo sắc rất tốt, bà cô đây am hiểu nhất là đối phó kẻ háo sắc.
Mình có nhẫn ngọc do Tử Dương cư sĩ đưa tặng hộ thể, không cần sợ hãi. Nàng mà dám gây rối, mình liền lập tức đánh lén, hữu tâm tính vô tâm, phần thắng rất lớn. . . . Nhưng tốt nhất là giữ được người sống, buổi tối thẩm vấn một phen. . . . Ánh mắt Hứa Thất An chợt lóe, bất đắc dĩ nói:
"Một khi đã như vậy thì đi cùng nhau đi."
Hắn định đầu tiên là yên lặng theo dõi kì biến, nếu nhớ không lầm thì trong quyển sách ma pháp các đại nho nhóm đưa tặng có một môn pháp thuật nhằm vào quỷ quái.
Nhìn như ngươi đang săn ta, thật ra là ta săn ngươi. . . .
. . . . .
Trà lâu, bên cửa sổ.
Lý Diệu Chân nghiêng nửa người, mượn màn che cửa sổ, quan sát ba người xa xa, thấy mị dễ dàng tiếp cận kẻ địch như vậy, nàng hài lòng vuốt cằm.
Trong các thủ đoạn, sắc đẹp vĩnh viễn là vũ khí hiệu quả nhất khi đối phó nam nhân.
"Khương Luật Trung theo Trương Tuần Phủ ra ngoài thị sát dân tình, ba thuật sĩ áo trắng Ti Thiên Giám đi theo, hôm nay không về được. Mà không có Khương Luật Trung tọa trấn dịch trạm, không có Vọng Khí Thuật của thuật sĩ, mị sẽ không bị phát hiện.
"Mị tuy rằng am hiểu quyến rũ cùng ảo thuật, nhưng chung quy không có hình thể, không có khả năng thật sự lên giường với nam nhân. Nếu muốn kéo dài thời gian ở với Hứa Thất An mà không bị phát hiện, mình còn phải đi Giáo Phường Ti thuê một nữ nhân . . .
"Chờ sự tình kết thúc, ta cho hắn mấy bình thuốc tráng dương bổ huyết, tuổi còn trẻ liền yếu ớt thành như vậy, nếu không bồi bổ . . ."
. . . . .
Bốn người đi dạo ở trong Bạch Đế thành, xem xét dân tình địa phương, ăn các loại món ngon đặc sản.
Cô gái tự xưng là Tô Tô, con nhà buôn bán, phụ thân là thương nhân tơ lụa, cho nên mới mặc quần áo đẹp mắt như vậy.
Nàng thấy ba vị công tử tuấn tú lịch sự, tướng mạo bất phàm, sinh lòng kính ngưỡng, nên không kìm lòng được muốn kết giao.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất