Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 23: Canh đóng cửa (1)

Chương 23: Canh đóng cửa (1)
“Nhưng hoàng hậu quá mức thiện tâm, áy náy đối với hành vi của ngươi, cho nên từ Ngự Dược phòng lấy linh đan diệu dược, cứu Hoàng Tiểu Nhu một mạng. Lại không ngờ ở hôm nay sau bốn năm đã chôn xuống mầm tai vạ.”
“Cái này đều trách tỷ ấy, tỷ ấy lúc trước nếu giết Hoàng Tiểu Nhu, lại có thể nào có hôm nay.” Quốc cữu hổn hển: “Là tỷ ấy hại ta, tại tỷ ấy hết! !”
“Ngươi nói dối!” Hứa Thất An bỗng nhiên ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: “Nếu chỉ là Hoàng Tiểu Nhu, vậy hoàng hậu không cần vì gánh tội thay, Hoàng Tiểu Nhu đã chết, chết không có đối chứng. hoàng hậu hoàn toàn có thể không nhận.
“Bà ấy đã nhận, nói rõ trừ Hoàng Tiểu Nhu, ngươi còn có một điểm yếu ở trong tay người khác.”
“Lúc trước vì thể hiện “thân phận”, ta từ trong cung hoàng hậu lặng lẽ cầm một đoạn tài liệu vải...” Nói tới đây, quốc cữu nhìn thoáng qua lụa vàng.
Hứa Thất An đã hiểu, thì ra tơ lụa vàng trên người Hoàng Tiểu Nhu là như vậy mà có.
Nhưng, tần phi trong cung có loại vải này hẳn là không ít, chỉ bằng một tấm vải, rất khó làm chứng cớ mới đúng... Hứa Thất An nghĩ đến đây, bỗng nghe Hoài Khánh thản nhiên nói:
“Hứa đại nhân có thể căn cứ kết quả khám nghiệm tử thi, theo dấu vết để lại khóa mục tiêu quốc cữu, huống chi là kẻ làm chủ phía sau màn sớm biết tin tức.
“Nếu mẫu hậu không nhận, như vậy, kế tiếp tự nhiên sẽ có chứng cớ giúp Hứa đại nhân tra tới trên đầu quốc cữu. Huống chi, lấy quốc cữu gân thép xương sắt của chúng ta, vào nhà giam một đêm, cái gì cũng khai hết.”
Khóe miệng Hoài Khánh hiện ra độ cong lạnh như băng.
Nàng nói có đạo lý, là ta tư duy sinh ra quán tính rồi, một tên công tử ăn chơi như vậy, chỉ sợ điểm yếu còn nhiều, vấn đề không ở chỗ hắn có bao nhiêu điểm yếu, mà ở chỗ hoàng hậu lựa chọn...
Tuy là tên A Đấu* không phò tá nổi, nhưng dù sao cũng là đệ đệ duy nhất, nếu Nhị lang cả ngày làm chuyện bắt nạt người dân lương thiện, đối thủ dùng hắn để công kích ta, vậy ta có cứu Nhị lang hay không?
(*: con trai Lưu Bị)
Trong đầu Hứa Thất An hiện lên Hứa Tân Niên dẫn theo một đám tùy tùng, mang nữ tử nhà lành vây ở bên trong, Hứa Nhị lang mặt cười dâm đãng đi lên...
“Hình ảnh thật đẹp, khiến ta nổi lên một tầng da gà. Ừm, lấy giá trị nhan sắc của Nhị lang, hắn không cần dùng sức mạnh, nữ tử nhà lành thèm thân thể hắn còn nhiều...” Hứa Thất An nói thầm.
“Ta muốn gặp hoàng hậu, ta muốn gặp hoàng hậu...” Quốc cữu kích động lao về phía Hoài Khánh, như là một đứa nhỏ phạm vào sai lầm nhưng khát vọng có người lật lại cho hắn:
“Bệ hạ muốn phế hậu thì phế đi, dù sao tỷ ấy cũng không yêu bệ hạ, vị trí hoàng hậu đối với tỷ ấy mà nói có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng Hoài Khánh, ngươi cũng chỉ có ta một người cậu như vậy.”
“Câm mồm!”
Hoài Khánh giận dữ hiếm thấy, lời nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị: “Cảm tình của phụ hoàng cùng mẫu hậu, sao cho phép ngươi nói bậy.”
Thực con mẹ nó là một nhân tài! So với nói là to gan lớn mật, ngược lại không bằng dùng ngu xuẩn để hình dung, làm việc để ý đầu không để ý đuôi, luôn nghĩ có người chùi đít cho hắn... Cái đó và thiếu niên nhiệt huyết trí tuệ không được đầy đủ là giống nhau.
Đặt ở thời đại kia của ta chính là đứa trẻ to xác, chưa trải qua xã hội vùi dập... Trong lòng Hứa Thất An chậc chậc hai tiếng.
Mấu chốt nhất là, cắm sừng hoàng đế quả thực rất kích thích, nhưng thật sự dám đi hành động, vị quốc cữu gia này là cứt bọ cạp chỉ mỗi một vị này.
Chuyện này mặc kệ là hoàng hậu bị phế, hay là quốc cữu nhận trừng phạt nên có, đều là việc nhà của hoàng đế, can hệ với hắn không lớn.
Cho nên tâm tính hắn là rất nhẹ nhàng, nhiều lắm đau lòng Hoài Khánh một phen, nhưng lấy sự chán ghét của Hoài Khánh đối với quốc cữu, nghĩ hẳn quốc cữu cho dù bị chém đầu, đại lão bà cũng sẽ không đau lòng nhỉ.
Đột nhiên, trong lòng Hứa Thất An chợt lóe sáng, hoàng hậu là chị ruột của quốc cữu không thể thật sự như thế nào đối với gã, nhưng Ngụy Công sao có thể dễ dàng tha thứ cho loại đồng đội ngu như heo này?
Cho dù hai nhà là thế giao, nhưng lấy thủ đoạn của Ngụy Công, xử một tên công tử ăn chơi đàng điếm, khiến hắn thành thật làm người, tuyệt đối là chuyện dễ dàng.
“Ngụy Công biết chuyện này không?” Hứa Thất An hỏi.
Nghe vậy, Hoài Khánh lập tức nhìn hắn, như có chút suy nghĩ.
“Ngụy Uyên?”
Quốc cữu gia một khắc trước còn sợ hãi bất lực, bỗng nhiên trở nên âm độc hơn nữa phẫn nộ, cười lạnh nói: “Đúng, tất cả cái này khẳng định đều là Ngụy Uyên thiết kế, nhất định là hắn.
“Hắn hại chết cha ta, bây giờ lại muốn hại ta, hắn chính là đồ lòng lang dạ sói, đáng đời hắn đoạn tử tuyệt tôn.”
Trong cái đầu quả dưa nho nhỏ của Hứa Thất An hiện lên nghi vấn thật to, trước khi vào phủ, Hoài Khánh còn nói với hắn Ngụy gia cùng Thượng Quan gia là thế giao.
Nhưng nhìn từ trên thái độ của quốc cữu gia, đây nào phải thế giao, là kẻ thù truyền kiếp còn xấp xỉ.
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An lập tức nhìn về phía Hoài Khánh, nàng cau mày, tựa như cũng không biết tin tức trong đó, cũng cảm thấy hoang mang vì lời quốc cữu nói.
Hứa Thất An đằng hắng cổ họng, chủ động chất vấn: “Có ý tứ gì, Ngụy Uyên vì sao phải hại ngươi.”
Quốc cữu nhìn hắn một cái, cười lạnh một tiếng: “Ta dám nói, ngươi dám nghe không? Ngươi có biết Ngụy Uyên năm đó...”
“Bốp!”
Nói đến một nửa, Hứa Thất An tát một cái, ngắt lời quốc cữu.
“Được rồi, ta không muốn nghe, ta bây giờ chỉ muốn đưa ngươi về nha môn Đả Canh Nhân.” Lúc Hứa Thất An nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Hoài Khánh, trưng cầu ý kiến của nàng.
Hoài Khánh công chúa nói: “Dẫn đi.”
“Hoài Khánh, Hoài Khánh ngươi không thể đối với ta như vậy... Ta là con trai độc nhất của Thượng Quan gia, mẫu hậu ngươi sẽ không đồng ý ngươi làm như vậy...”
Quốc cữu bị Hứa Thất An mang theo ra khỏi phủ, dựa theo Hoài Khánh dặn dò, quốc cữu bị chuyển giao cho vài tên thị vệ, do bọn họ áp giải đi nha môn Đả Canh Nhân.
Hứa Thất An sải bước lên ngựa, vừa mới vào thùng xe trưởng công chúa mở ra cửa sổ xe, giọng lạnh lùng nói: “Hứa đại nhân, không ngại ngồi chung một xe với bản cung.”
Ai da, như vậy không ổn, cô nam quả nữ sao có thể ngồi cùng xe ngựa, ta cùng muội muội thẩm thẩm cũng chưa từng ngồi một chiếc xe ngựa... Hứa Thất An nhanh chóng nhảy xuống lưng ngựa, tiến vào xe ngựa xa hoa làm từ gỗ lim tơ vàng.
Xa phu vụt roi ngựa, hai con tuấn mã cất bước, mau lẹ lại vững vàng chạy khỏi con đường bên ngoài nhà tổ Thượng Quan, hướng về hoàng thành mà đi.
Trong xe trải thảm lông dê mềm mại, bên trong cùng là một cái giường mềm, giường mềm trải đệm lông quỳ long màu xanh, hai cái ghế to cùng một cái bàn trà đóng đinh.
Trưởng công chúa từ trong tủ gỗ dưới bàn trà lấy ra lá trà, điểm hỏa than Thú Kim không khói, vừa pha trà, vừa nói: “Hứa đại nhân có đề nghị gì?”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất