Chương 208: Kết nối tình cha con (2)
"Nữ nhân, ta muốn nữ nhân. . . ." Hắn kêu to rồi ôm lấy đồng bạn cũng là đàn ông bên cạnh, điên cuồng làm ra hành động thiếu tao nhã nào đó.
Nhưng bởi vì cách lớp quần áo, tư thế không đúng, lại không tìm ra cửa chính xác, làm cho hắn gần như mất đi lý trí.
Xung quanh vang lên những tiếng kêu quái dị, không ngừng có người mới gặp tình trạng tương tự, có đàn ông, cũng có phụ nữ, điên cuồng ôm lấy nhau. . . .
Lệ Na biết, những người này đã bị trúng độc của dục cổ.
Người cổ tộc không hoảng không loạn, tự giác tách ra, thậm chí cười chỉ trỏ.
Người bộ tộc Dục Cổ phân tán ra, cứu chữa người các bộ tộc trúng độc. Bọn họ lấy ra từ túi một cái gì đó tựa như con đỉa màu đen, đặt vào ngực, cổ cùng đũng quần của người trúng độc.
"Con đỉa" chạm vào làn da, miệng đâm vào mạch máu, điên cuồng cắn nuốt máu tươi.
Không bao lâu, đám đỉa bành trướng thân thể, hài lòng nhả miệng ra, người trúng độc liền bình thường trở lại.
Trừ một số người thân thể vốn yếu ớt nên lộ vẻ uể oải, đa số còn lại hầu như không chịu ảnh hưởng gì.
Càng đi vào chỗ sâu, gặp được càng nhiều cổ trùng, chủng loại phong phú. Ví dụ như con bươm bướm to như trâu như hổ, cả người diễm lệ rực rỡ, con rắn mọc mười hai con mắt, đám động vật có xác không hồn, loài động vật nào đó rất giống chó hoang có tới ba cái đầu.
Cuối cùng đội ngũ ngừng lại, nơi này không có thực vật, chỉ có đống đá lởm chởm.
Lệ Na thấy được một tòa tượng đá cao lớn, mơ hồ nhìn ra được là một nam tử, mặc áo bào rộng thùng thình, đeo mũ cao, một tay đặt ở sau lưng, một tay đặt ở bụng, hơi cúi đầu, nhìn vực sâu nứt ra.
Thủ lĩnh bảy bộ tộc ăn ý tiến lên, đi tới chỗ tượng đá.
"Mạc Tang, người đó là ai?" Lệ Na kéo tay áo của ca ca mấy cái.
Mạc Tang có ba vết đao nơi má trái, khí chất kiêu ngạo khó thuần trầm giọng nói: "Ta không biết tên của hắn, nhưng ngươi hẳn là đã nghe được danh hiệu. . . ."
Hắn dừng một chút, giọng điệu lộ vẻ kính trọng: "Thánh nhân nho gia."
. . .
Sân nhỏ, ánh sáng yếu ớt.
"Ta luôn tìm Hằng Viễn ở đâu, nhưng tới bây giờ, ta chỉ biết là hắn còn ở trong thành, chứ không biết hắn ở nơi nào." Kim Liên đạo trưởng ngồi xếp bằng trên giường, quay đầu nói.
"Ngài không thể định vị qua Địa Thư sao?" Hứa Thất An nhớ rõ, lúc trước "số 9" có thể thông qua Địa Thư tìm thấy vị trí của mình, hơn nữa không cần thời gian quá lâu.
Theo lý thuyết, số 6 mất tích đến nay đã gần 1 tuần, Kim Liên đạo trưởng vốn phải tìm được hắn rồi mới phải.
"Ta đoán số 6, hoặc là nói Địa Thư đã bị phong ấn."
. . . . A? Bị phong ấn thì phải làm sao bây giờ, thật là làm khó ta. Hứa Thất An có chút sững sờ.
"Trừ khi ta có thể tới đủ gần, trong một tuần qua, ta đi bộ hơn phân nửa ngoại thành, chọn dùng phương thức tìm kiếm ngu xuẩn nhất cũng ổn thỏa nhất. Nếu mảnh vỡ Địa Thư của Hằng Viễn còn cách ta dưới 30 trượng, ta có thể lập tức cảm ứng được nó, cho dù bị phong ấn." Kim Liên đạo trưởng tự tin cười nói:
"Không cần hoài nghi, đây là cấp bậc nên có của thiên địa chí bảo."
Nên cái rắm. . . . Hứa Thất An nói trong lòng, đồng thời thở phào một hơi.
Biện pháp tuy ngu xuẩn, nhưng hữu hiệu là tốt rồi. Sợ nhất là không có một biện pháp nào.
"Nếu có tin tức số 6, ta sẽ lập tức thông báo cho ngươi, ha ha, ngươi ra mặt tốt hơn ta ra mặt nhiều, ta cũng cần lực lượng của Đả Canh Nhân. Nơi này dù sao cũng là kinh thành, là địa bàn của Đả Canh Nhân." Nói tới đây, Kim Liên đạo trưởng tựa như nhớ tới cái gì:
"Đúng rồi, Ngụy Uyên có cái nhìn thế nào với vụ án này?"
"Không có gì đặc biệt, chỉ là để bảo ta làm việc cho tốt." Hứa Thất An lắc đầu thở dài.
Lúc này, hắn phát hiện vẻ mặt Kim Liên rất cổ quái, bởi vì nó là như thế này: (﹁﹁)
Khóe miệng Hứa Thất An nhếch lên, buồn bực hỏi: "Đạo trưởng làm sao vậy? Tại sao nhìn ta như thế?"
Kim Liên đạo trưởng nói: "Chỉ sợ Ngụy Uyên đang muốn đuổi ngươi ra khỏi kinh thành càng sớm càng tốt."
. . . . Hứa Thất An giật mình trợn mắt to.
Kim Liên đạo trưởng có vẻ phi thường hài lòng với phản ứng của Hứa Thất An, mỉm cười giải thích: "Có thể giao mảnh vỡ Địa Thư cho ngươi, chứng tỏ hắn coi trọng ngươi. Nhưng mà lại không chỉ điểm gì ở vụ án.
"Cái này chứng tỏ hắn ước gì ngươi làm Nguyên Cảnh Đế tức giận, khiến ngươi không thể ở lại kinh thành."
Hứa Thất An không phục, muốn biện hộ thay Ngụy Uyên, lời nói đến bên miệng lại thành im lặng, bởi vì Ngụy Uyên quá thản nhiên, quả thật làm hắn phải hoài nghi.
"Không đúng, Ngụy Uyên có chút ý tứ khoanh tay đứng nhìn, nhưng nhiều lắm là mặc kệ, không quan tâm cũng không nhúng tay, để ta tự mình làm việc."
"Ngươi quá coi thường Ngụy Uyên, người này dùng thân phận hoạn quan nắm giữ quyền to, thống lĩnh đại quân mấy chục vạn người đánh thắng chiến dịch Sơn Hải quan, ngay cả Trấn Bắc vương cũng bị hắn vững vàng đè xuống. Năng lực, đầu óc, thủ đoạn đều là bậc nhất đương thời. Ta dám khẳng định, với vụ án Tang Bạc này, những gì hắn biết khẳng định nhiều hơn ngươi."
". . . ." Hứa Thất An ngồi yên nửa ngày không nói chuyện.
Quả nhiên là kết nối tình cha con sao?
Kim Liên đạo trưởng nhìn kỹ hắn, "Nhưng ta không nghĩ ra được, vì sao Ngụy Uyên lại muốn ngươi rời khỏi kinh thành? Hắn cũng đâu thiếu ưng trảo."
Trong phòng im lặng một lúc lâu, Kim Liên đạo trưởng thấy đã đến lúc rời đi, bèn ngáp một cái rồi hỏi, "Còn có chuyện gì không?"
"Còn!" Hứa Thất An không buông tha cơ hội nhổ thêm chút lông dê: "Ta muốn tới phủ của Bình Viễn Bá một chuyến, nhưng nơi đó thủ vệ nghiêm ngặt, ta có thủ đoạn đi vào, nhưng không cách nào im hơi lặng tiếng hạ gục một người, muốn xin đạo trưởng hỗ trợ."
"Ngươi muốn đi tìm con trai trưởng của Bình Viễn Bá." Kim Liên đạo trưởng đã hiểu được.
"Hằng Viễn đã nói, sư đệ Hằng Tuệ là bị nha tử bắt cóc, hắn sẽ không bắn tên không đích. Nếu hiện tại tìm không ra Hằng Viễn, vậy trước tiên thử xuống tay với Bình Viễn Bá, biết đâu mò được cửa đột phá." Hứa Thất An nói.
"Nhưng hắn đã chết."
"Hắn còn có con trai trưởng."
"Với thân phận hiện tại của ngươi, vì sao không chủ động tới cửa hỏi?" Kim Liên đạo trưởng ra vẻ khó hiểu.
"Bình Viễn Bá dù sao cũng thừa kế huân quý, không có chứng cứ thì ta không thể áp dụng bạo lực. Hơn nữa điều tra sẽ dễ bó tay bó chân, muốn nhanh chóng có được đáp án, cần kết hợp sử dụng thủ đoạn ngoài sáng lẫn trong tối." Hứa Thất An thuận miệng giải thích:
"Đạo môn hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu ở lĩnh vực Nguyên thần, làm cho hắn ngoan ngoãn "phối hợp", nói ra tất cả tin tức, hẳn là không thành vấn đề nhỉ?"
". . . . Ngươi rất có kinh nghiệm, thậm chí còn lộ vẻ không phù hợp với cuộc sống trước kia của ngươi." Kim Liên đạo trưởng nói, nhẹ nhàng vuốt cằm, đáp lại một câu trả lời thuyết phục.