Chương 229: Ăn sư huynh (1)
A? Không phải chứ, ngài không phải cao nhân sao, câu trả lời này không giống suy nghĩ trong lòng ta. . . . Hứa Thất An hơi có chút dại ra đáp lại: "Ừm, tốt. Mặt khác, nơi đây còn có Yêu tộc ẩn giấu không?"
"Bản tôn đã đến, núi đao biển lửa cũng sẽ biến thành đất lành." Dương Thiên Huyễn nói bằng giọng điệu kiêu căng: "Giáo Phường Ti rất an toàn."
Tuy cảm thấy đầu óc người này có chút vấn đề, nhưng thực lực của hắn đúng là rất mạnh, Hứa Thất An yên tâm gật gật đầu.
"Ngươi cúi đầu hai giây." Dương Thiên Huyễn bỗng nhiên nói.
Hứa Thất An mờ mịt nghe theo, hai giây sau, hắn ngẩng đầu, phát hiện đã không còn bóng dáng của người nam áo trắng.
Kiểm tra hô hấp của hoa khôi Minh Nghiễn, thấy nhịp tim bình thường, Hứa Thất An rời khỏi Thanh Trì viện, trong đầu quanh quẩn một nghi vấn: vì sao bắt mình cúi đầu hai giây?
Hứa Thất An kéo thân hình mệt mỏi vào tiểu các Ảnh Mai, được dẫn vào phòng chủ, thấy Phù Hương đã khóc đến mức mắt sưng như quả đào.
Hoa khôi nương tử ngồi ở bên giường, nghiêng người, quay đầu đi chỗ khác.
Hứa Thất An nhìn nàng một cái, lười giải thích, nhấc lên chăn bông chui vào ngủ.
Hắn không muốn ngủ lại Thanh Trì viện, hơn nửa đêm rồi cũng không tiện quay về, chỉ có thể nghỉ ngơi ở tiểu các Ảnh Mai.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Thất An tinh thần phấn chấn rời giường, người bên gối đã không thấy đâu, trong áo ngủ bằng gấm còn lưu lại mùi thơm phụ nữ.
Hắn cảm giác tứ chi như nhũn ra, gồng mình đứng dậy mà tựa như vừa hoàn thành một cuộc thi chạy bộ ngàn mét, toàn thân đau đớn.
"Lại ngủ quên. . . . Nhưng ta tới muộn mà có lý do chính đáng, đó là đến Giáo Phường Ti tra án."
Hứa Thất An ngồi xếp bằng phun nạp, giảm bớt mỏi mệt, để thân thể dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục tới đỉnh phong.
Sau hai vòng chu thiên, cơ thịt đau nhức khôi phục sức lực.
"Cạch ~ "
Cửa khuê phòng mở ra, Phù Hương nâng làn váy, dẫn nha hoàn bên cạnh tiến vào, nàng búi cao tóc đen, trang sức đắt tiền, khuôn mặt trắng thuần xinh đẹp hơi có chút tiều tụy.
Ánh mắt còn có chút sưng đỏ, chắc do khóc quá lâu.
"Hứa công tử dậy rồi à?" Nàng nở nụ cười nhợt nhạt, lộ ra vẻ xa cách và “công nghiệp hóa”, "Ta đã nói phòng bếp chuẩn bị cho ngươi thịt vịt nướng."
"Để ở đó đi." Hứa Thất An tiếp nhận đồ dùng rửa mặt từ nha hoàn, rất nhanh rửa mặt đánh răng xong, quay về phòng, cầm bát lên, vừa ăn vừa tự hỏi:
Yêu nữ đêm qua là dư nghiệt Vạn Yêu quốc, chứng tỏ chuyện này không liên quan tới Yêu tộc phương Bắc. . . . . Hiềm nghi về Trấn Bắc vương còn rất ít. . . . Mục tiêu của dư nghiệt Vạn Yêu quốc là vật phong ấn hay là cái khác?
Hứa Thất An nghĩ như vậy là vì nếu mục tiêu là vật phong ấn, dư nghiệt Vạn Yêu quốc hiện tại hẳn phải ôm đồ bỏ trốn, mà không phải tiếp tục ở lại trong thành gây sóng gió.
. . . . Còn có một khả năng, mục tiêu của Yêu tộc không chỉ là vật phong ấn, mà còn có mưu đồ lớn hơn, vật phong ấn chỉ là một thủ đoạn thúc đẩy việc hoàn thành mục tiêu.
Án Tang Bạc đã phá gần xong, thế lực chủ đạo phía sau màn: một, nhị ngũ tử (ý chỉ kẻ phản bội) của triều đình; hai, dư nghiệt Vạn Yêu quốc.
Mục tiêu: không rõ.
Vật phong ấn: Cánh tay đứt của một cường giả không rõ lai lịch.
Nhân vật, thế lực liên lụy ở trong đó,: Vạn Yêu quốc, Bình Viễn Bá, Binh bộ Thượng Thư, Ti Thiên Giám, hoàng thất, Bình Dương quận chúa, Hằng Tuệ hòa thượng, kim ngô vệ bách hộ Chu Xích Hùng. . . . .
Cửa khẩu đột phá: cánh tay đứt của cường giả không biết tên, Hằng Tuệ hòa thượng, Bình Dương quận chúa.
Biết rõ thân phận cường giả kia, có thể tính ra mục đích chân chính của dư nghiệt Vạn Yêu quốc, ngoài ra, bắt lấy một người hoặc là Hằng Tuệ hòa thượng hoặc là Bình Dương quận chúa cũng có thể tra ngược thêm cụ thể vụ án. . . . Hứa Thất An ăn xong, thỏa mãn ợ dài một hơi.
Hắn lúc này mới quay sang nhìn Phù Hương: "Giận ta à?"
Phù Hương tươi cười dịu dàng: "Hứa công tử đừng giễu cợt ta, ta chỉ là một cô gái phong trần, không có tư cách giận công tử."
Được rồi, Hứa lang biến thành Hứa công tử. . . . Hứa Thất An gật gật đầu, không quá để ý lười biếng duỗi thắt lưng: "Chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa."
Phù Hương cười gật đầu, an bài một nha hoàn hầu hạ hắn tắm rửa, mình thì mang theo nha hoàn ra ngoài giải sầu.
Hứa Thất An thoải mái tắm nước ấm, ăn mặc chỉnh tề, cột chắc Đồng la, đeo lên bội đao, nghĩ một chút, nói: "Chuẩn bị giấy mực, bút nghiên cho ta."
Tiểu nha hoàn dịu dàng lên tiếng: "Vâng!"
. . . .
"Nương tử, ngài hình như quá lạnh nhạt với Hứa công tử rồi." Đi tới ngõ nhỏ của Giáo Phường Ti, nha hoàn nhẹ giọng nói.
Phù Hương nhìn phía trước, khẽ lắc đầu, thanh âm có chút thống khổ: "Ngươi không hiểu, ta từng cầu hắn, có thể chuộc thân cho ta không, hắn cự tuyệt."
Nha hoàn im lặng một chút, giải thích thay Hứa Thất An: "Hẳn là do không có bạc, hợp đồng bán mình của nương tử, ít nhất cũng ba bốn ngàn lượng bạc, hiện tại chỉ sợ đã cao gấp bội."
Phù Hương thu hồi ánh mắt: "Mấy năm nay ta cũng tiết kiệm được không ít bạc, thật ra có thể. . . ."
Nàng cười khổ một tiếng, vẻ mặt ai oán: "Trong lòng hắn, thật ra ta không khác gì các ngươi. Trước đó ta không muốn tin tưởng, lừa mình dối người, nhưng chuyện tối hôm qua đã làm cho ta hiểu rõ."
Hóa ra tất cả chỉ là một loại vọng tưởng, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.
Đi tới đi lui, bất tri bất giác đi tới bên ngoài Thanh Trì viện, một đợt âm thanh ồn ào hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Hai gã mặc trang phục Đồng la Đả Canh Nhân, bắt Minh Nghiễn nương tử đi ra ngoài, tú bà đi theo phía sau, vẻ mặt sợ hãi, liên tiếp giải thích:
"Các vị Sai gia, cái này nhất định là hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm."
Minh Nghiễn hoa khôi lộ vẻ mặt sợ hãi: "Mụ mụ, ta bị oan, ta bị oan. . . ."
Hai Đồng la này nàng cũng biết, chính là hai người thường xuyên đi cùng Hứa công tử đến chầu chay tiểu các Ảnh Mai. Hình như một người họ Tống, một người họ. . . . Vị kia quá mức im lặng, nàng không nhớ rõ.
Đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua Minh Nghiễn còn đang rất ổn, đúng rồi, vì sao đêm qua Hứa công tử đột nhiên quay về tiểu các Ảnh Mai của nàng. . . . Chẳng lẽ là Minh Nghiễn tối hôm qua đắc tội Hứa công tử? Hôm nay liền bị bắt đi?
Nàng lập tức phủ định ý tưởng này, tuy đã nản lòng thoái chí với Hứa Thất An, nhưng nàng tin tưởng hắn không phải loại người như thế.
Phù Hương cau mày, tới trước mặt Đả Canh Nhân, cúi người thi lễ: "Mấy vị đại nhân, Minh Nghiễn nương tử phạm phải tội gì?"
Tống Đình Phong dừng lại bước chân, cười tủm tỉm nói: "Minh Nghiễn nương tử âm thầm cấu kết Yêu tộc, cung cấp chỗ che chở. Đêm qua Hứa đại nhân âm thầm điều tra, bắt được yêu nữ ngụy trang thành nha hoàn bên cạnh nàng.
Yêu nữ đã phải đền tội, hiện tại muốn dẫn nàng đi hỏi cho cặn kẽ."