Chương 243: Thẩm vấn Hằng Viễn (1)
Ngày kế tiếp, Hứa Thất An ngồi xổm dưới mái hiên đánh răng rửa mặt, nói thầm trong lòng: "Thần Thù đại sư?"
Không có người đáp lại.
"Đại sư? Ngài tối hôm qua nói ta cùng một loại người với ngài, ta muốn hỏi một chút, ngài mỗi ngày cũng nhặt bạc sao?"
Không có người đáp lại.
Hắn bình thường vốn im lặng, dù sao cũng là vật phong ấn. . . . Thử triệu hồi tiếp, nếu không được đáp lại, vậy mình có thể miễn cưỡng chấp nhận dùng thân thể lửa nóng mềm mại của mình làm ấm áp thân thể lạnh như băng của hắn. . . . Hứa Thất An âm thầm nói.
Mặc vào đồng phục đẹp trai, hít vào một hơi thật dài, Hứa Thất An dắt hắc kim trường đao ở sau thắt lưng, bay qua tường vây cao một mét, đi tới phòng chủ ăn cơm sáng.
Tay cầm chuôi đao, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước Giám Chính đưa hắn chuôi đao này, có tính là một loại lấy lòng không?
". . . . Mình quá cùi bắp, cao thủ nhất phẩm sao có khả năng lấy lòng mình. Nhưng, chuôi đao này phi thường xứng đôi với 《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》, cảm tạ Giám Chính."
Hả?
Hứa Thất An bỗng nhiên dừng bước, sửng sờ tại chỗ.
Hắc kim trường đao là Giám Chính cho, 《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》 là Ti Thiên Giám đưa tới, hắc kim trường đao vô cùng phù hợp với 《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》 , mà Giám Chính biết mình mang theo khí vận cổ quái. . . . Sáng sớm gió lạnh, Hứa Thất An chậm rãi rùng mình.
Giờ khắc này, hắn có loại cảm giác gấp gáp "Lộ số dị giới quá sâu, ta muốn về địa cầu".
"Phù. . . Đi một bước xem một bước vậy, trước tiên tăng lên thực lực cùng địa vị, chuyện về sau cứ để sau này lo lắng."
Ổn định cảm xúc, Hứa Thất An đi vào trong phòng, sắc trời tờ mờ sáng, thẩm thẩm cùng Nhị thúc ngồi ở bàn đang ăn cơm, Lục Nga cũng ngồi ở trước bàn, trên đùi đặt Tiểu Đậu Đinh.
"Đại ca!" Hứa Linh m nhiệt tình chào hỏi, lặng lẽ xê dịch bánh bao thịt cùng bánh quẩy về phía trong lòng mình.
. . . . Thật sự là tình huynh muội mỏng như tờ giấy. Hứa Thất An ngồi xuống, tự múc chén cháo, liếc mắt nhìn thẩm thẩm xinh đẹp một cái:
"Thẩm thẩm hôm nay dậy sớm thế?"
Sáng sớm tâm tình thẩm thẩm không tốt, không thèm quan tâm cháu trai, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh cầm thìa, quấy nồi cháo, thản nhiên nói:
"Linh Nguyệt không khoẻ, ta vừa đi thăm."
"Làm sao vậy?" Hứa Thất An nhíu mày, hắn vẫn rất để bụng muội muội thanh lệ thoát tục này.
"Chuyện riêng của con gái. . ." Thẩm thẩm nhỏ giọng nói thầm, không muốn giải thích.
Ồ, là bà dì ghé thăm. . . . Nhưng nếu là bà dì ghé thăm, hẳn là không đến mức thẩm thẩm phải đi thăm. Nghĩa là đau bụng kinh?
Hứa Thất An vốn là chuyên gia điều tra án lập tức kết luận.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Thất An nói: "Ta đi thăm Linh Nguyệt."
Nhị thúc cùng thẩm thẩm đều không có ý kiến, đây là chỗ tốt của thế gia võ tướng, không có quy củ rườm rà như mấy nhà quan văn.
Ví dụ như huynh muội hoặc tỷ đệ, nói chuyện cũng cần bảo trì khoảng cách cố định, gặp mặt nhất định phải cúi chào, không thể ở chung với nhau quá lâu, trừ khi là nguyên một nhóm huynh đệ tỷ muội.
Đợi một chút.
Hứa Linh Nguyệt lúc này nhất định rất xấu hổ, trưởng bối hẳn phải cự tuyệt mới đúng.
“Đại ca, đại ca. . . Ta cũng muốn đi thăm tỷ tỷ." Hứa Linh m nhảy xuống khỏi đùi Lục Nga, nắm lấy góc áo của Hứa Thất An.
Hứa Thất An ngại nàng đi chậm, trực tiếp bế lên, rất nhanh đến trước phòng Hứa Linh Nguyệt, gõ cửa nói:
"Muội muội, thẩm thẩm nói thân thể ngươi không thoải mái à?"
Trong phòng truyền đến âm thanh suy yếu của Hứa Linh Nguyệt: "Ta, ta không sao. . . ."
"Đại ca có thể đi vào không?" Hứa Thất An nói thầm, có cần thu dọn mảnh vải đã lau vết thương không?
"Kẽo kẹt. . ." Nha hoàn mở cửa, nghênh đón Hứa Thất An cùng Tiểu Đậu Đinh vào nhà.
Hứa Linh Nguyệt nằm ở trên giường, nghiêng người ôm bụng, lông mi tinh xảo nhíu chặt, mặt có chút tái nhợt.
Nhìn vào có vẻ khá nghiêm trọng. . . . Thực sự rất đau sao. . . . Hứa Thất An trấn an nói: "Quý thủy (chỉ kinh nguyệt phụ nữ) đến à, đã uống thuốc chưa?"
Hứa Linh Nguyệt ngẩn người, khuôn mặt tái nhợt nổi màu ửng đỏ, lắc đầu: "Mẹ nói cứng rắn chịu đựng là được rồi. . . ."
Giọng nói của nàng có chút tủi thân và uất ức.
Chung quy cũng chỉ là một tiểu cô nương, nằm trên giường chịu đựng thống khổ, cô đơn, bên người chỉ có nha hoàn.
Loại chuyện đau bụng kinh này, tại thời đại bây giờ đều là cứng rắn chịu đựng, dù sao không phải bệnh, qua một đoạn thời gian tự nhiên sẽ khỏi. Mà đối với đại bộ phận bình dân tầng dưới mà nói, không chết người sẽ không cần gọi thầy thuốc.
Mình nhớ trà gừng hình như có thể trị đau bụng kinh đúng không nhỉ? Quên đi, lát nữa tìm Trử Thải Vi xem. . . .
Hứa Linh m đến bên giường, vươn ngón tay ngắn mập mạp, sờ lên trán tỷ tỷ, ra vẻ tội nghiệp nhìn về phía đại ca:
"Tỷ tỷ sắp phải chết sao?"
Hứa Linh Nguyệt: ". . . ."
"Tỷ tỷ sẽ không chết." Hứa Thất An an ủi nàng.
"Thế tỷ tỷ làm sao vậy?" Hứa Linh m sợ hãi hỏi.
Đau bụng kinh, nhưng nói ngươi cũng không hiểu. . . . Quý thủy ngươi cũng không hiểu. . . . Hứa Thất An suy nghĩ một lát, có, hắn xoa đầu Hứa Linh m, dùng ngôn ngữ đơn giản giải thích:
"Tỷ tỷ còn ngây thơ, không biết gây sự, cho nên thân thể không thoải mái, chờ tương lai giỏi gây sự rồi, bụng sẽ không đau nữa."
Loại chuyện đau bụng kinh này, tương lai lập gia đình sẽ giảm bớt, thậm chí không còn. Cho nên Hứa Thất An giải thích có thể nói là tinh chuẩn, thông tục dễ hiểu, thế gian hiếm thấy.
Đứa nhỏ Hứa Linh m ngu xuẩn như vậy cũng nghe hiểu, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn phi thường nghiêm túc: "Ta cũng muốn giỏi gây sự, như vậy bụng sẽ không đau nữa."
"Đại, đại ca. . . Ngươi nói cái gì với nàng vậy?" Hứa Linh Nguyệt không mà không hiểu, chỉ là cảm thấy lời nói của Hứa Thất An có điểm gì là lạ.
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Hứa Thất An nhẹ nhàng nhéo má muội muội, mang theo Tiểu Đậu Đinh rời khỏi.
Trên đường trở về phòng chủ, hắn thấy Tiểu Đậu Đinh chạy đến hoa viên, nắm một đám bùn đất, lén lút giấu trong lòng bàn tay.
Nàng muốn làm gì? Hứa Thất An sửng sốt.
Trở lại phòng chính, Nhị thúc cùng thẩm thẩm còn đang ăn cơm, Nhị thúc hỏi: "Linh Nguyệt sao rồi?"
"Còn đang rất đau đớn. . . ." Lúc Hứa Thất An nói chuyện, thấy Hứa Linh m đi đến trên ghế, thân thể nho nhỏ bò lên ghế, ở trước mặt cha mẹ, mang bùn đất bỏ vào một cái bát tô.
Sau đó, nàng đứng trên ghế, như trút được gánh nặng thở dài một hơi, như vậy nàng sẽ không đau bụng nữa.
Sắc mặt thẩm thẩm cùng Nhị thúc cứng ngắc, quay đầu nhìn con gái: "Con. . . . đang làm gì vậy?"
"Con đang gây chuyện!" Hứa Linh m kiêu ngạo nói: "Con về sau khẳng định phải gây chuyện thật giỏi, không thể giống tỷ tỷ, luôn tạo thêm phiền toái cho cha mẹ."
Nói xong, nàng chống thắt lưng, đợi cha mẹ khen ngợi.