Đại Phụng Đả Canh Nhân(Dịch)

Chương 251: Tặng thơ (1)

Chương 251: Tặng thơ (1)
Thời gian trôi qua từng ngày, trong khoảng thời gian này, Hứa Thất An chạy đi khắp nơi, gặp Hoài Khánh công chúa và Phiếu Phiếu công chúa, hy vọng hai người có thể cầu tình vì mình.
Phiếu Phiếu cả ngày chỉ muốn vượt lên tỷ tỷ, thực ra không có bụng dạ thâm sâu gì, trực tiếp đáp ứng.
Hoài Khánh công chúa càng lý trí hơn, nói thẳng: Phụ hoàng hình như không thích ngươi, bản cung sẽ giúp ngươi miễn trừ tội chết, nhưng khó thoát mang vạ.
Mang vạ tự nhiên là bị lưu đày.
Hứa Thất An chú ý tới chi tiết này, Hoài Khánh công chúa biểu hiện một loại lạnh nhạt không hợp lý với án Tang Bạc, cũng thực bình tĩnh với vận mệnh hắn sắp gặp phải, tựa như căn bản không để trong lòng.
Trước kỳ hạn một ngày, Ngụy Uyên phái người gọi đến, Hứa Thất An gặp hắn ở Hạo Khí Lâu.
"Ta vừa lấy được tin tức trong cung, bệ hạ ngày mai yếu lâm triều, không thể tránh khỏi sẽ đề cập án Tang Bạc. Ta sẽ tranh thủ để ngươi ở lại nha môn, mà không phải phủ nha cùng Hình bộ." Ngụy Uyên nói.
Hắn vừa định nói mấy lời trấn an cho tiểu Đồng la mình coi trọng nghe, chợt nghe đối phương bình tĩnh đáp:
"Ngụy Công, ta đã bắt được Chu Xích Hùng."
Vẻ mặt Ngụy Uyên cứng lại, im không nói nhìn hắn.
. . . .
Giờ dần hôm nay, Hứa Thất An vội vàng lên xe ngựa vào hoàng thành, dừng ở bên ngoài cung ngoài, đi cùng hắn còn có Tống Khanh, Trử Thải Vi của Ti Thiên Giám, đại nho thư viện Vân Lộc Trương Thận, Kim la Khương Luật Trung cùng Dương Nghiễn.
Trong xe ngựa là Kim Ngô vệ bách hộ Chu Xích Hùng đang hôn mê bất tỉnh, hắn bị trói chặt tay chân, trên đầu úp bao tải.
Đến nơi này, Hứa Thất An như trút được gánh nặng, ôm quyền với những người giúp đỡ: "Đa tạ các vị, án Tang Bạc sẽ chấm dứt ngay tại hôm nay."
Đã tới lúc kết thúc án Tang Bạc bằng một dấu chấm tròn, cũng là một dấu chấm tròn cho việc xung đột với Ngân la mà gặp họa.
Kim Loan điện.
Sau khi bàn xong những chuyện khác, Nguyên Cảnh Đế hỏi: "Án Tang Bạc có tiến triển gì không?"
Dưới triều, các đại thần không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngụy Uyên, vẻ mặt không giống nhau, nhưng vui sướng khi người khác gặp họa chiếm đa số.
Lễ bộ Thượng Thư bước ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: "Xin bệ hạ chủ trì đại cục, xin Ngụy Công trả lời một câu chính xác với văn võ bá quan."
Ngụy Uyên nhìn Lễ bộ Thượng Thư nhảy ra, ánh mắt chuyển hướng Nguyên Cảnh Đế, bước ra khỏi hàng, chắp tay:
"Hồi bẩm bệ hạ, án Tang Bạc đã tra ra manh mối."
Thanh âm nghị luận lập tức vang lên.
Nguyên Cảnh Đế sửng sốt, híp mắt, thân mình hơi nghiêng về phía trước: "Kẻ làm chủ là ai?"
Ngụy Uyên nói: "Thần nói không có ý nghĩa gì, bệ hạ có thể hỏi cựu Kim Ngô vệ bách hộ Chu Xích Hùng."
Lễ bộ Thượng Thư nhướng mày, cười lạnh nói: "Chu Xích Hùng sớm đã trốn khỏi kinh thành, làm sao hỏi được?"
Ngụy Uyên tựa như cười mà không phải cười theo dõi hắn, cất cao giọng: "Chu Xích Hùng đang ở bên ngoài cung thành, mời bệ hạ cho gọi."
Trong phút chốc, triều đình lâm vào yên tĩnh.
Sau im lặng ngắn ngủi, các quan triều đình không thể tránh khỏi nghị luận với nhau, án bạc thuế tra đến bây giờ, chân tướng đã tương đối rõ ràng.
Cựu Kim Ngô vệ Chu bách hộ là đầu sỏ gây tội, hắn thông đồng Yêu tộc, thầm vận chuyển hỏa dược tiến vào hoàng thành.
Về phần trên hắn còn có người giật dây không, thì chẳng có vị quan nào lăn lộn tới cấp bậc này sở hữu chỉ số thông minh thấp cả. Bởi vậy, lời nói của Ngụy Uyên tựa như đá lớn rơi xuống biển, nhấc lên sóng to gió lớn.
Lão hoạn quan Ngụy Uyên này tuy làm người ta chán ghét, nhưng cũng là một đối thủ đáng kính, hắn đã mở miệng, thì lời nói vẫn rất đáng tin.
Có người sắp xong đời. . . . Đây là suy nghĩ nhất trí trong đầu các đại quan triều đình.
Lễ bộ Thượng Thư đột nhiên biến sắc, phần tóc hoa mai run rẩy, đồng tử trong nháy mắt cứng lại, nhìn chằm chằm Ngụy Uyên.
Người này nổi tiếng là vui buồn không hiện ra mặt, tu tâm dưỡng tính đã tới cấp bậc rất cao, chưa ai thấy hắn biểu hiện khoa trương như vậy bao giờ.
Nguyên Cảnh Đế trầm giọng hỏi: "Đưa lên!"
. . . . .
Hứa Thất An ngồi ở vị trí lái xe, vén rèm nhìn Chu Xích Hùng, kẻ này còn đang hôn mê, vì sợ người này tự sát, Hứa Thất An nhờ Trử Thải Vi sử dụng một liều thuốc mê cực mạnh.
Sở dĩ lựa chọn đón người này ở thư viện Vân Lộc, mà không phải thu hắn vào mảnh vỡ Địa Thư, Hứa Thất An có hai băn khoăn: một, người này là Luyện Thần Cảnh, đẳng cấp cao hơn hắn, không dám mạo hiểm.
Hai, sự tồn tại của mảnh vỡ Địa Thư là bí mật, không thể công khai, cũng không thể mang vào Kim Loan điện, sau đó lấy ra trước mặt Hoàng đế cùng đại thần triều đình.
Đương nhiên, nếu không có cách nào, hắn sẽ lựa chọn sử dụng Địa Thư, chỉ là hiện tại có quan hệ đông đảo, nên tận lực không sử dụng Địa Thư.
"Tống sư huynh, Dương Thiên Huyễn Dương sư huynh, là đệ tử thứ mấy của Giám Chính đại nhân?" Vừa chờ tin tức từ trong triều đình, Hứa Thất An vừa tâm sự với Tống sư huynh.
Đôi mắt đen của Tống sư huynh hiếm thấy trên đời, ở đời trước, khẳng định sẽ bị cho rằng là người ham vận động, nhưng Tống Khanh là một người đàn ông không gần nữ sắc.
Trong mắt hắn chỉ có người hoặc thú, không có nữ nhân.
"Hắn là sư huynh của ta cùng Thải Vi, là đệ tử thứ ba của sư phụ." Tống Khanh tới gần hắn hơn vài bước, thấp giọng nói: "Vị sư huynh này đầu óc có vấn đề."
Đệ tử Giám Chính có người đầu óc bình thường sao? Hứa Thất An tỏ vẻ hoài nghi với câu này, hai tay chắp sau lưng, bắt chước dáng đứng của Dương Thiên Huyễn.
"Chính là như vậy!" Tống Khanh liên tục gật đầu: "Hắn rất thích đưa lưng về phía người khác, nói chuyện cũng không thể thoải mái, các sư huynh đệ đều rất phiền, chỉ có bản thân hắn không hiểu, ngược lại còn đắc chí."
"Vì sao lại thế?" Hứa Thất An nhớ tới buổi tối ở Giáo Phường Ti, lúc đó hắn ở cùng Dương Thiên Huyễn trong một thời gian ngắn ngủi.
"Hắn nói mình đưa lưng về phía chúng sinh, từ đó thể hiện phong thái cao nhân." Tống Khanh đáp.
Hắn đang cosplay Vô Thủy đại đế sao. . . . Hứa Thất An nghẹn lời chửi trong cổ họng, rất khó chịu.
Cái này không phải bệnh nhân tâm thần, tư duy bệnh nhân tâm thần xuất hiện lệch lạc, là vấn đề từ bản chất. Đây là một kẻ thích làm màu, chủ động làm màu, chứ không phải thần trí gặp vấn đề.
Hứa Thất An suy nghĩ, nói: "Tống sư huynh, ngươi giúp ta nói với hắn một câu."
"Ngươi nói đi."
Hứa Thất An hạ giọng: "Tay nắm trăng sáng, tay hái ngôi sao, thế gian ai sánh được bằng như ta."
Cuồng vọng!
Tai của hai vị Kim la Dương Nghiễn, Khương Luật Trung động đậy, nghe được mà theo bản năng quay đầu nhìn tới.
Đối với võ giả mà nói, nghe câu này, tựa như một học giả chữ nghĩa đầy bụng nghe thấy một học giả chữ nghĩa đầy bụng khác mở miệng khoe khoang. Rất dễ dàng kích động tâm hiếu thắng.
Lần trước khi Hứa Thất An nhìn Quan tinh lâu, đọc: "Kiếm trong tay, hỏi khắp thiên hạ ai là anh hùng?", bị Nam Cung Thiến Nhu cười nhạt, chính là đạo lý này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất