Đại Phụng Đả Canh Nhân(Dịch)

Chương 56: Tài thơ của một gã tiểu lại

Chương 56: Tài thơ của một gã tiểu lại
Ba vị đại nho trong thư viện đánh nhau? Là vì luận đạo đột phá cực hạn, quân tử động khẩu thăng cấp thành động thủ? Trưởng công chúa cả kinh, nàng từng theo học ở thư viện Vân Lộc một đoạn thời gian.
Bốn vị đại nho thư viện thường xuyên ngồi mà luận đạo, khi vui vẻ cười hì hì, lúc nóng cũng sẽ không để ý hình tượng chửi ầm lên.
Nhưng tình huống đánh nhau to còn chưa từng gặp.
Dù sao đại nho thân phận tôn quý, làm gương tốt cho người, sao có thể dễ dàng động thủ.
Triệu Thủ nhíu mày, buông chén trà, hỏi: “Vì sao động thủ?”
Vị lão tiên sinh kia lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không biết, Mộ Bạch tiên sinh vốn đang viết chữ, bỗng nhiên, hai vị tiên sinh ngang trời xuất hiện, tiếp theo liền đánh nhau.”
Dừng một chút, lão tiên sinh mặt mang nét u sầu bổ sung: “Ngươi một câu “lão thất phu” hắn một câu “lão tặc vô sỉ”, nhìn là thực sự nổi giận rồi.”
Lần này, viện trưởng đại nhân ngực có tĩnh khí bất động như núi cũng cả kinh, ý thức được tình huống không thích hợp.
Trưởng công chúa nói: “Viện trưởng dẫn ta cùng nhau qua đó.”
Triệu Thủ trầm giọng nói: “Trong vòng một trượng của ta, thuộc thánh nhân học cung.”
Trước mắt trưởng công chúa lóe lên một cái, sau đó liền thấy được bức tượng thánh nhân tay cầm quyển sách, đèn nến cháy, trong điện làn khói lượn lờ.
Ngoài điện một mảng xôn xao, từng luồng cuồng phong tàn phá xộc vào đại điện, thổi tắt ngọn nến.
Đối diện bàn đã không thấy viện trưởng Triệu Thủ, trưởng công chúa nghênh đón cuồng phong, hướng về cửa đại điện đi đến.
Gió mạnh khiến váy áo của nàng hướng phía sau tung bay, vạt áo kề sát ngực, cho dù là áo lạnh dày cộm, cũng không che giấu được đường cong của nàng.
Đưa mắt trông về phía xa, giữa không trung, ba vị đại nho đạp không mà đứng.
Trong cơ thể ba người nhộn nhạo ra một luồng khí tức mênh mông; công chính bất khuất, va chạm nhau, kích động không khí sinh ra cuồng phong.
Trương Thận “hừ” một tiếng: “Lý Mộ Bạch, ngươi vô sỉ, ngày đó tranh đệ tử với ta thì thôi, hôm nay lại làm ra việc không biết xấu hổ như thế, học vấn của thánh nhân học vào trong bụng chó rồi?”
Vẻ mặt trưởng công chúa hơi thay đổi, cũng không biết Lý Mộ Bạch đại nho làm ra chuyện gì, thế mà chọc Trương Thận đại nho lòng đầy căm phẫn như thế.
Tranh đệ tử? Hai người còn từng tranh đệ tử?
Lý Mộ Bạch lớn tiếng phản bác: “Thân là lão sư, giúp đệ tử trau chuốt văn chương, thơ từ, có vấn đề gì? Rõ ràng là ngươi lão thất phu này ghen tị tài hoa của ta.”
Trần Thái: “Ngươi câm miệng đi, lão phu cũng không nhìn được nữa.”
Lý Mộ Bạch liếc hắn: “Họ Trương hậm hực với ta, còn có nguyên nhân, có chuyện gì của Trần Thái ngươi, qua một bên hóng mát đi.”
Lúc này, Trương Thận từ trong lòng lấy ra một quyển sách, từ từ nói: “Xem ra so đấu Hạo Nhiên Chính Khí, là khó phân cao thấp.”
Hắn xé xuống một tờ trong đó, khiến nó bốc cháy.
Trong nháy mắt trang giấy cháy hết, bỗng dưng sinh ra một làn mây xanh, ong ong lao về phía Lý Mộ Bạch.
Đó là những con bọ cánh cứng toàn thân xanh biếc, khẩu khí dữ tợn, tựa như đàn châu chấu, rậm rạp dày đặc.
“Lão phu mấy năm trước du lịch thiên hạ, cũng không phải không có thu hoạch.” Lý Mộ Bạch không chút hoảng hốt, đồng dạng lấy ra một quyển sách, xé xuống hai trang, đồng thời dẫn cháy.
Một tờ trong đó cháy hết, hóa thành một con thằn lằn đỏ đậm, xen vào giữa chân thật cùng hư ảo.
Con thằn lằn đỏ đậm phồng má, bỗng nhiên phun ra một luồng lửa dài mấy chục trượng, mang mây xanh đầy trời đốt thành tro tàn.
Cùng lúc đó, một trang giấy khác đốt xong, huyễn hóa ra một vị nữ lang trẻ tuổi quần áo hở hang, dáng người nhẹ nhàng như cá bơi, bơi về phía Trương Thận.
Ở trong quá trình áp sát, Trương đại nho mí mắt nặng nề, dâng lên sự mệt mỏi khó có thể ngăn cản.
Nữ lang trẻ tuổi khóe miệng hơi cong lên, mang theo nụ cười mị hoặc tiếp cận Trương Thận.
Đúng lúc này, Trần Thái cũng cầm một trang giấy trong tay thiêu đốt, một viên Kim Đan rực rỡ hiển hóa, nở rộ ánh vàng.
“Ai u...”
Lý Mộ Bạch bỗng gặp phải đánh lén, bị ánh vàng đánh lảo đảo một cái, mà Trương Thận cũng bị Kim Đan thiêu đốt, từ trong mệt mỏi giãy thoát, vội vàng vận Hạo Nhiên Chính Khí, đánh xơ xác nữ lang trẻ tuổi quần áo hở hang.
Trưởng công chúa lặng lẽ nhìn một màn này.
Lục phẩm Nho Sinh cảnh có thể học tập tuyệt học hệ thống khác, cũng mang nó dùng cho bút pháp, ghi vào trong sách.
Vừa rồi Trương Thận thi triển là thủ đoạn của cổ sư, mà nữ lang trẻ tuổi trên giấy của Lý Mộ Bạch hẳn là hệ thống vu sư... Nhưng cụ thể mấy phẩm, nàng không quá rõ.
Về phần thứ Trần Thái thi triển, nếu nàng không nhìn lầm, là Kim Đan của đạo môn.
Ba vị đại nho ở giữa không trung đánh hừng hực khí thế, các học sinh ở bên dưới xem say sưa, tuy đối với ba vị sư môn trưởng bối bỗng nhiên đấu đá có chút chân tay luống cuống cùng lo lắng, nhưng có thể thấy các đại nho đánh nhau, có thể nói ngàn năm mới gặp một lần, quá hiếm thấy.
Thấy thật lâu không thể thắng Lý Mộ Bạch, Trương Thận nảy sáng kiến: “Lý Mộ Bạch, quần ngươi tụt rồi.”
Dưới khố Lý Mộ Bạch chợt lạnh, ngạc nhiên phát hiện quần mình đã trượt đến mắt cá chân.
“Đáng chết!” Tâm tính Lý Mộ Bạch bùng nổ, hét lớn: “Quần tất cả mọi người đều tụt.”
Bên bưới, vô số người hoảng sợ khom người xách quần.
Một miếng ngọc bội màu trắng ngà trên hông trưởng công chúa gặp kích thích liền phát sáng.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, rõ ràng truyền vào trong tai mọi người: “Nơi đây cấm đồng môn tương tàn.”
“Nơi đây cấm bay, cút xuống cho ta!”
Vừa dứt lời, Hạo Nhiên Chính Khí ba vị đại nho vận dụng tự động tiêu tán, Ngưu Đốn một lần nữa tìm về mặt mũi, mang bọn họ từ giữa không trung kéo xuống.
Triệu Thủ mặc áo gai, tóc hoa râm rối tung, mặt sa sầm đi đến trước mặt ba người, ánh mắt sắc bén soi mói: “Chuyện là thế nào.”
Trương Thận cùng Lý Mộ Bạch ầm thầm trao đổi ánh mắt, nháy mắt đạt thành ăn ý, người trước hừ lạnh: “Không có việc gì, chỉ là ở trên nghiên cứu học vấn sinh ra ý kiến khác nhau, ai cũng không thuyết phục được ai.”
Người sau nói theo: “Vì thế liền thay đổi loại phương thức.”
Lấy lý phục người, cái này phù hợp phong cách làm việc của nho gia.
“Viện trưởng ta tố cáo bọn họ, đều là lừa gạt ngươi.” Thình lình, đại nho Trần Thái đâm sau lưng hai người, hoàn thành double kill.
Trương Thận cùng Lý Mộ Bạch đồng loạt quay đầu, trợn mắt nhìn nhau.
Trần Thái nhìn về phía bức tường thấp: “Viện trưởng biết 《 đình Miên Dương tiễn Dương Khiêm đi Thanh Châu 》 bài thơ này chứ.”
Triệu Thủ nhìn theo về phía tường thấp, tập trung nhìn một lát, nhìn thấy hàng chữ nhỏ kia, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Trương Cẩn Ngôn và Lý Thuần Tĩnh, khoảng thời gian này hâm mộ đối với Tử Dương cư sĩ ông là biết.
Bài thơ trên bức tường thấp kia, quả thật là thơ hay, không nói sau khi truyền ra thanh danh vang xa, tương lai cũng có cơ hội thật lớn truyền lưu đời sau. Hai người bọn họ vì thanh danh mà tranh chấp, cũng là hợp tình hợp lý... Đợi chút, bọn họ vừa rồi giấu diếm đối với ta là có ý tứ gì... Da mặt Triệu viện trưởng giật giật.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất