Chương 63: Mua trang sức
Chủ Bảo Khí hiên là vị tú tài, thật ra tình huống người đọc sách làm ăn phi thường phổ biến, nhất là đám hậu duệ quý tộc hào môn kia, chỉ dựa vào cho thuê ruộng, là không thể chống đỡ một đại gia tộc thối nát chi cho cuộc sống.
Trong kinh thành cửa hàng lớn, lầu xanh… các ngành sản xuất kiếm tiền, sau lưng đều có bóng dáng quý tộc.
“Đại Phụng buôn bán rõ ràng phát triển chưa từng có, nhưng thuế má nặng nề lại đè ở trên thân nông dân... Ta có lý do hoài nghi đây là chuyện các môn phiệt quý tộc đang làm.”
“Làm ruộng có thể trồng ra bao nhiêu bạc, muốn giàu, khẳng định phải từ trên người thương nhân vặt lông.”
“Muốn để dân chúng sống tốt hơn, để quốc khố Đại Phụng giàu có hơn, thì nhất định phải cải cách, nhưng quan to quan nhỏ trong triều đình, nào đến lượt ta gã tiểu lại nho nhỏ này nói chuyện. Ừm, đặt cái mục tiêu nhỏ, trước mang Nhị lang bồi dưỡng thành thủ phụ Đại Phụng...”
Nghĩ đến tương lai tiểu lão đệ kiêu ngạo địa vị lên tới cực điểm, khóe miệng Hứa Thất An không tự chủ được cong lên.
Hứa Thất An bước vào cửa hàng, ánh mắt lướt qua quầy, từng món trang sức bày ở trên tơ lụa đỏ chiếu vào trong mắt.
Thoa, điền, kê, trâm, bộ diêu, hoa thắng... Hoa cả mắt.
(Điền: một loại nữ trang khảm vàng thời cổ đại
Kê: một loại kẹp tóc, trâm cài dùng để cài tóc búi lên của phụ nữ cổ đại
Hoa thắng: một loại trang sức của phụ nữ người Hán thời cổ)
Trong đó lấy chất liệu vàng đắt nhất, ngọc phải xem chủng loại, thứ đắt còn hơn vàng, rẻ thì xấp xỉ với bạc.
Hứa Thất An sờ sờ ba chỉ bạc trong túi mình, trong lòng nói thầm, chút tiền ấy căn bản không mua được trang sức gì quý giá cả.
Hắn đang cảm khái thiếu tiền, dưới chân giẫm phải vật cứng rắn, rất tự nhiên nhặt lên, mặt không đổi sắc nhét vào trong túi.
Có thể là quá thuận theo tự nhiên, không có ai bởi vậy lưu ý hắn.
“Một chỉ bạc tác dụng cái trứng à, một chỉ vàng còn xấp xỉ.”
Hắn có loại cảm giác kiếp trước đi dạo cửa hàng đồ xa xỉ, dù sao đều là mua không nổi, khác biệt duy nhất là bây giờ chủ quán rất rụt rè, không chán ghét như người bán hàng kiếp trước, hận không thể dán lấy ngươi, khiến ngươi lập tức tiêu phí.
“Chủ quán, nơi này của ông có chiết khấu không?” Hứa Thất An gõ gõ quầy.
Chủ quán là ông già để râu dê, trang phục thư sinh, nghe vậy cũng không kinh ngạc.
Chủ quán chỉ vào thăm treo ở trên tường, cười tủm tỉm nói: “Khách quan nếu có thể giải được đố chữ, đồ chơi trong tiệm có thể giảm nửa cho ngươi.”
Quy củ này là đặc sắc của Bảo Khí hiên.
Đoán đố chữ chiết khấu một nửa... Thú vị... Hứa Thất An đi đến trước lá thăm gỗ, liếc đố chữ bên trên: vân phá nguyệt lai hoa lộng ảnh!
Bằng vào số lượng tri thức dự trữ rất dày cùng năng lực suy luận logic, hắn rất nhanh giải ra đố chữ.
“Có chút trang sức chỉ trọng lượng đã mấy chỉ rồi, lại thêm phí nhân công...”
Hứa Thất An tính toán một phen, phát hiện cho dù chiết khấu một nửa, hắn vẫn như cũ mua không nổi trang sức quá tốt.
Nhưng hắn rất nhanh đã có biện pháp.
Nữ tử có thể đến Bảo Khí hiên mua trang sức, gia cảnh đều rất giàu có, hơn nữa từng đọc sách vài năm, ít nhất không phải nữ tử dốt đặc cán mai.
Nữ tử như vậy đều có cái tật xấu: Thùng rỗng kêu to.
Cảm thấy mình là người làm công tác văn hoá, thích học đòi văn vẻ, bởi vậy, càng trầm mê đối với chiêu trò của Bảo Khí hiên.
Trang sức giá như nhau, các nàng thích đến Bảo Khí hiên mua, không vì cái gì khác, chỉ vì giải đố chữ.
Nếu giải được đố chữ, chủ quán sẽ ở phía dưới lá thăm khắc lên câu đố chính xác, sau đó tính cả trang sức cùng nhau tặng cho khách nhân.
Không giải được thì thôi, một khi cho các nàng giải một hai chữ, thì có thể khoe khoang với bạn thân trong khuê phòng rồi.
Đây là Hứa Thất An nghe xong hai nữ tử trẻ tuổi bên cạnh bàn luận, phân tích ra chiêu trò của chủ quán.
Không hổ là cửa hàng tú tài mở, biết như thế nào hấp dẫn quần thể khách cấp cao.
“Ngọc tỷ tỷ, đố chữ nơi này muội không giải được một cái nào, khó quá.”
“Muội muội nói là, chủ quán là tú tài lão gia có công danh, ra đề tự nhiên khó, người đọc sách bình thường cũng không nhất định có thể giải được.”
“Ngọc tỷ tỷ, lang quân nhà ta cũng là nói như vậy, ta nếu có thể giải được đố chữ, lấy đi thẻ gỗ, nhất định khiến lang quân nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“Người si nói mộng.”
“Ai da, ngươi đáng ghét...”
Hai vị tiểu nương tử nhà lành, hướng tới thẻ gỗ mặt mày đau khổ một hồi lâu, lải nhải.
Váy áo trang phục các nàng mặc đều rất tinh xảo, nghĩ hẳn gia cảnh đều là vô cùng tốt, cũng từng nhận giáo dục nhất định, bằng không sẽ không thử giải đố chữ.
“Hai vị nương tử.”
Bỗng nhiên, tiếng một nam nhân vang lên ở bên.
Hai vị tiểu nương tử dung mạo xinh đẹp cảnh giác quay đầu, sau khi thấy Hứa Thất An gương mặt tuấn lãng, dáng người ngang tàng, vẻ cảnh giác thoáng giảm xuống, nhưng chưa nói gì.
Không khí vương triều Đại Phụng tương đối tự do, nhưng trên đường bắt chuyện với nam tử xa lạ, vẫn như cũ là hành vi rất thất lễ.
Hứa Thất An không để ý, đi thẳng vào vấn đề nói ra tâm ý: “Tại hạ có thể giải đố chữ cho hai vị nương tử, nhưng bạc tiết kiệm được hai vị nương tử phải chia ta một nửa, tiết kiệm được năm chỉ bạc, ngươi phải chia ta hai chỉ rưỡi. Tiết kiệm được bốn chỉ bạc, ngươi phải chia ta hai chỉ.”
Nghe thấy Hứa Thất An đề nghị, chủ quán kinh ngạc ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá hắn một lát, bật cười một tiếng, không quan tâm nữa.
Người này tuy mặc áo bào thư sinh, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, xem thể trạng cùng màu da, liền biết là mặt hàng phồng má giả làm mập mạp.
Ngươi từng thấy thư sinh nhà ai cường tráng như trâu, làn da là màu tiểu mạch?
Nho sam kia căn bản không vừa người.
Đối với Hứa Thất An đề nghị, nữ tử ít tuổi hơn, mắt sáng lấp lánh, đã có chút động lòng.
Tuổi hơi lớn chút, càng đoan trang rụt rè hơn, cũng càng cẩn thận xa cách hơn thản nhiên nói: “Công tử tự tiện, nếu là thực giải được đố chữ, ta cũng sẽ không quỵt nợ là được.”
Cảm giác khoảng cách rất mạnh.
“Hai vị nương tử chọn một cái.” Hứa Thất An cười nói.
Nữ tử tuổi hơi lớn có chút do dự, người tuổi ít hơn chút, nóng lòng muốn thử, thấy tỷ tỷ bên người chưa phản đối, liền chỉ vào một thẻ gỗ trong đó: “Vân phá nguyệt lai hoa lộng ảnh.”
Giọng nói mềm mại.
Hứa Thất An liền nói ngay: “ “Năng” của năng giả đa lao (kẻ có năng lực thì vất vả nhiều).”
Hai tiểu nương tử theo bản năng quay đầu nhìn về phía chủ quán, chủ quán vẻ mặt trợn mắt cứng lưỡi đã nói lên tất cả.
Lập tức, vị nương tử trẻ tuổi kia liền mua một cái trâm cài, vui vẻ túm ở trong tay, đôi mắt nhìn Hứa Thất An trở nên lấp lánh.
Nàng sau khi thu lại thẻ gỗ, chớp mắt, giọng điệu quen thuộc thêm vài phần, nói: “Công tử còn có thể tiếp tục giải đố chữ cho ta không.”