Chương 109: Thất khiếu quỷ linh lung. (2)
Nhưng sự thực là Dương tác không hề dừng lại mà xuyên qua hắn. Hơn nữa hắn cảm giác được tất cả các bộ phận trên cơ thể bắt đầu khí huyết cuồn cuộn, chậm rãi đánh mất sinh lực.
Thương thế này tuyệt đối không phải do Dương tác tạo thành, mà chính là Huyết Anh bản mệnh song tu của hắn xảy ra vấn đề!
Trác Phàm nôn ra từng ngụm máu, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía thất trưởng lão, chỉ thấy Huyết Anh uể oải treo ở sau lưng thất trưởng lão. Một chiếc gai ngắn lóe lên ánh sáng bạc đã đâm xuyên qua lồng ngực của Huyết Anh.
“Ma bảo Tam phẩm, Ngư Tràng Gai!”
Thất trưởng lão lạnh lùng nhìn Trác Phàm, nháy mắt thu hồi Ngư Tràng Gai vào lại trong khuỷu tay ông ta. Hóa ra, thứ đồ chơi đó đâm ra từ khuỷu tay ông ta, rồi đâm vào Huyết Anh đang từ phía sau lưng sắp tiến vào trong cơ thể ông ta.
Bịch một tiếng, Huyết Anh vô lực rơi trên mặt đất. Trác Phàm cũng quỵ hai gối quỳ xuống đất, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Hắn quả thực không thể tin rằng cuối cùng nguời thua lại là hắn.
Rầm!
Một bên khác, Tạ Thiên Dương muốn giơ kiếm phản kháng, nhưng lại bị Âm tác quất trúng ngực, trong miệng phun ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh. May mà hắn có linh giáp hộ thân, nếu không đã sớm chết!
Không thèm quan tâm những người khác, thất trưởng lão chỉ chậm rãi đến trước mặt Trác Phàm, ánh mắt ông ta đã bình tĩnh trở lại. U ám lạnh lùng, không một chút tình cảm.
“Tiểu tử, lão phu được mệnh danh là thất khiếu quỷ linh lung, người khác sao có thể đoán được tâm tư của lão phu?”
Thất trưởng lão nhìn Trác Phàm đang không ngừng chảy máu, sinh lực suy giảm, nhẹ giọng nói: “Ngươi không tệ, thật sự rất không tệ. Về tâm kế, ngươi khiến lão phu cảm thấy kiêng dè. Nếu có thêm mười, hai mươi năm nữa, ngươi chắc chắn là người trí dũng kiệt xuất trong Ma đạo! Ngay cả Gia Cát Trường Phong người thông minh nhất Thiên Vũ, cũng không phải đối thủ của ngươi. Chỉ đáng tiếc, ngươi không có cơ hội đó. Bởi vì lão phu cũng sợ... Sợ ngươi tiếp tục trưởng thành. Khiến lão phu sinh ra loại cảm giác này, ngươi là người đầu tiên đấy...”
Nói tới đây, thất trưởng lão nâng lòng bàn tay lên, chuẩn bị kết liễu Trác Phàm: “Hôm nay ngươi chết trong tay lão phu, nói thiệt cũng không thua thiệt. Ở lần tính kế cuối cùng hai chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân. Nhưng thực lực của lão phu vẫn mạnh hơn ngươi nhiều, đứng trước thực lực tuyệt đối, bất cứ tính kế hay thủ đoạn gì, đều là phí công...”
Vù!
Không nói thêm gì nữa, một chưởng của thất trưởng lão đánh xuống đỉnh đầu Trác Phàm, trong mắt lóe hung quang. Trác Phàm thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió của chưởng phong rít ở bên tai.
Không cam lòng cắn răng, nhưng hắn không có bất cứ biện pháp nào.
Thua là thua, mặc kệ là phương diện tính kế, hay là thực lực. Cuối cùng kẻ chết chính là kẻ thua cuộc! Thế nhưng hắn vẫn không cam tâm, hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Nhưng vậy thì sao chứ? Kẻ thua, không có quyền làm bất cứ chuyện gì!
Trác Phàm từ từ nhắm mắt lại, trút hơi thở cuối cùng và triệt để mất đi ý thức...
Gầm!
Đột nhiên, một tiếng rống rung trời vang lên khắp Vạn Thú sơn mạch, lòng bàn tay của thất trưởng lão cách đỉnh đầu Trác Phàm chưa đến một cm, nhưng một cỗ khí tức nóng rực đột nhiên quét đến nơi này.
Mà những nơi làn sóng nhiệt đi qua, tất cả cây cối trong nháy mắt đều héo úa đi, lại nháy mắt bị chết cháy!
Thất trưởng lão không khỏi kinh hãi, một chưởng khí thế mãnh liệt cũng dừng ở trên đỉnh đầu Trác Phàm.
Nhìn về phương hướng của khu vực thứ ba ở phía xa, sắc mặt Thất trưởng lão kinh ngạc nghi ngờ: “Vì sao quái thú này lại chạy tới khu vực thứ hai...”
Lại nhìn mấy người Trác Phàm bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, thất trưởng lão nghiến răng, phẩy tay áo vội vàng bay trở về, cho nên ngay cả Kim Cương Lưu Sa cũng không cần lấy.
Một lúc sau, một tiếng rít vang lên, toàn bộ bầu trời nháy mắt tối sầm. Một con chim lạ vỗ đôi cánh khổng lồ bay ngang qua, che khuất cả bầu trời.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu này, tất cả các linh thú đều run lẩy bẩy trốn vào trong hang động của chúng.
Đôi cách của quái điểu rực cháy ngọn lửa màu lục lam, mỗi lần vỗ cánh, đều có tia lửa bay xuống. Mà bất kì nơi nào dính phải tia lửa cũng đều chắc chắn bị thiêu rụi thành hư vô.
Quái điểu bay qua, rừng cây lúc trước còn xanh um tươi tốt, trong nháy mắt hóa thành một mảnh tro tàn. Ngay cả một vài linh thú bốn cấp bị dính trúng ngọn lửa kia cũng không còn hài cốt..
Quái điểu kỳ lạ đó chỉ vỗ cánh bay qua trong nháy mắt, nhưng khu rừng dưới thân nó thì không còn nữa.
Ba người Trác Phàm đều hôn mê trong khu rừng cháy thành than, bất tỉnh rất lâu. Có vài linh thú đi qua ngửi một cái, phát giác không có khí tức, cho rằng bọn họ đã chết nên lại rời đi.
Trên thực tế bọn họ ăn đan dược Ẩn khí tức nên mới làm khí tức biến mất mà thôi.
Khụ khụ khụ...
Đột nhiên một tiếng ho nhẹ vang lên, Tiết Ngưng Hương chậm rãi mở mắt ra, mọi thứ trước mắt khiến nàng giật nảy cả mình. Tại sao những cây cối trước đây còn tươi tốt, nay lại biến thành một vùng than đen?
Không phải vì đại chiến với thất trưởng lão mà thành ra như vậy chứ.
Nghĩ tới đây, nàng vội nhìn xung quanh để tìm hai người Trác Phàm. Nhưng lại thấy bọn họ cũng đều bị ngất đi. Mà tình huống Trác Phàm càng thêm nguy kịch, phía dưới người hắn đã đọng thành một vũng máu, máu vẫn đang không ngừng chảy ra từ trong miệng hắn.
Cứ theo đà này, chẳng mấy chốc hắn sẽ chết...