Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 115: Giao tình sinh tử. (2)

Chương 115: Giao tình sinh tử. (2)
Đó chính là, hắn có thể bày ra trận pháp bảo vệ ba người an toàn.
Về phương diện này, Tạ Thiên Dương cũng vô phương phản bác, Trác Phàm khôi phục lại, tác dụng xác thực so với hắn mạnh hơn nhiều. Lấy thực lực của hắn, coi như thời kỳ mạnh nhất, nhưng ở chỗ này trừ chính hắn ra cũng không bảo hộ thêm ai nổi, nhưng Trác Phàm thì có thể bảo vệ tất cả ba người.
Linh thạch trong giới chỉ bay ra từng cái, Trác Phàm không nói hai lời, ở trước cửa động bố trí một trận pháp Thượng Cổ cấp một, Thiên Ẩn trận.
Loáng một cái, sơn động liền biến mất, ngay cả một tia khí tức cũng không bị lộ ra. Cho dù là linh thú cấp sáu đi qua, cũng tuyệt đối không phát hiện ra, giống như từ trước đến giờ ở đây chưa từng có cái sơn động nào vậy.
Kết quả, trong hoàn cảnh an toàn ba người rốt cuộc cũng có thể an tâm trị thương.
Tiết Ngưng Hương ngủ say ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Khi biết bọn họ không chết, thương thế Trác Phàm cũng khỏi hẳn hơn phân nửa thì nàng bất giác vừa mừng vừa sợ.
Chỉ có điều nàng không hiểu rốt cuộc bầy Tàn Lang khát máu kia đã đi đâu, vì sao không ăn thịt bọn họ vậy?
Chuyện này Tạ Thiên Dương cũng không rõ ràng, chỉ có Trác Phàm có chút manh mối, nghĩ đến chắc là có liên quan đến vị cao thủ xâm nhập vào ý thức không gian của hắn.
Cứ như vậy, ba người yên ổn vượt qua hơn ba tháng. Trong lúc đó, thương thế của Trác Phàm đã hoàn toàn khôi phục, Tạ Thiên Dương cũng khôi phục hơn phân nửa, có thể sử dụng bảy thành thực lực. Tiết Ngưng Hương thì đã sớm khỏi, suốt ba tháng đều cùng Toản Sơn Thử chơi đùa vui vẻ quên trời quên đất.
Hai người Trác Phàm cũng càng thêm vui vẻ khi nhìn thấy nàng nở nụ cười, đối đãi với nàng không khác gì muội muội ruột. Tiết Ngưng Hương đối với hai người, tựa hồ cũng ỷ lại nhiều hơn mấy phần...
Rắc!
Trong một rừng cây nhỏ cách hang động khoảng trăm thước, Tạ Thiên Dương một kiếm bổ đôi tảng đá to, quơ cánh tay một cái, cười cười với Tiết Ngưng Hương cách đó xa xa, cảm giác đã khôi phục tám thành thực lực.
Tiết Ngưng Hương vỗ tay, cùng Toản Sơn Thử cười hưng phấn mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Tạ Thiên Dương, như đang nhìn ca ca ruột của mình vậy.
Lúc này, Trác Phàm đi đến chỗ hai người, mỉm cười: “Kiếm thế thật mạnh, đoán chừng lần này sau khi thương thế lành hẳn, ngươi có thể đột phá Đoán Cốt bát trọng cảnh đấy.”
“Không phải ngươi cũng nhờ vào cơ hội thụ thương, đột phá Tụ Khí thất trọng?” Tạ Thiên Dương lông mày nhíu lại, trên mặt hiện vẻ bất mãn: “Lại nói, Trác Phàm, nhãn lực của ngươi tốt thì thế nào? Ta sắp đột phá, chính ta không biết chắc, cần ngươi phải nói ra hả?”
Tiết Ngưng Hương vội chạy tới cười khoát tay, khuyên nhủ: “Hai huynh mấy tháng này cứ thấy mặt là luôn cãi cọ, các huynh trước kia đâu có như vậy?”
“Đó chẳng phải là vì muội?” Tạ Thiên Dương ưỡn ngực, đứng bên cạnh Tiết Ngưng Hương, chỉ vào Trác Phàm mắng to: “Ta cứ nghĩ đến trước đây tên tiểu tử này lấy Ngưng Nhi muội làm mồi nhử, thì ta lại tức giận đến nổi trận lôi đình. Muội đừng nói cãi nhau, hiện tại ta còn muốn đánh hắn đây!”
“Vậy ngươi không phải như vậy à, lúc trước ai là người đầu tiên đưa bỏ rơi muội ấy, để kéo chân sau thất trưởng lão?”
“Ta không phải là...” Tạ Thiên Dương không khỏi liếm liếm bờ môi, nhất thời nghẹn lời, nhưng lại nhanh chóng hùng hồn nói: “Lúc đó ta không biết Ngưng Nhi tốt như vậy, nếu sớm biết thì ta sẽ nỡ lòng làm vậy sao. Lại nói, coi như ta bỏ rơi Ngưng Nhi, cũng tốt hơn việc ngươi tự tay đem muội ấy vào miệng cọp nhá.”
“Ta là tu giả ma đạo, xấu hơn ngươi một chút là rất bình thường.”
“Xấu một chút? Con mẹ nó ngươi so với ta xấu nhiều...”
..
Trác Phàm và Tạ Thiên Dương vì chuyện của nàng, ngươi một câu ta một câu cãi nhau ỏm tỏi, Tiết Ngưng Hương ở bên cạnh nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng khoát tay nói: “Hai huynh đừng ầm ĩ nữa, chuyện đều đã qua rồi, ta còn không để ý, các ngươi sao còn phải túm lấy không buông thế?”
“Không phải, ta là muốn đòi lại công đạo cho muội đấy.”
Tạ Thiên Dương đi đến bên cạnh Tiết Ngưng Hương, khoác lên vai nàng, dường như chứng tỏ hắn với nàng là một phe, hai mắt hung dữ trừng Trác Phàm. Nhưng Trác Phàm chỉ mỉm cười.
“Được rồi, mọi người là bằng hữu đồng sinh cộng tử, chuyện trước kia bỏ qua hết đi!” Tiết Ngưng Hương nhìn Trác Phàm, lại nhìn Tạ Thiên Dương, mỉm cười thoải mái, duỗi ngón út ra.
Tạ Thiên Dương bĩu môi, rất không tình nguyện vươn ra, Trác Phàm cũng thờ ơ duỗi ra. Ba đầu ngón tay chụm cùng một chỗ, ba người ba biểu cảm khác nhau, nhưng bỗng nhiên, một dòng nước ấm chảy qua trái tim của ba người.
Nhân sinh gặp được một tri kỷ đã là khó càng thêm khó, huống chi là tri kỷ trải qua sinh tử.
Từ hôm nay trở đi, ba người bọn họ là bạn tri kỉ không vứt bỏ, không bỏ rơi nhau cùng chung sinh tử, tình nghĩa như vậy, Trác Phàm thầm nghĩ, chỉ sợ kiếp này rất khó có lại.
Mỗi người đều thu tay lại, Trác Phàm nhìn hai người thật sâu, cười nói: “Hiện tại thương thế của mọi người đều đã khôi phục, vậy thì đường ai nấy đi đi.”
Hai người còn lại không khỏi giật mình, đều không hiểu nhìn qua Trác Phàm, vì sao lúc này lại nói ra những lời ấy?
Trác Phàm ngẫm nghĩ một chút, bật cười lắc đầu: “Xin lỗi, ta vừa mới nói sai, là ta phải rời đi. Tạ Thiên Dương, Ngưng Nhi muốn ta mang muội ấy ra khỏi thành, chỉ sợ ta không làm được, ngươi giúp ta mang nàng đi nhé.”
“Trác đại ca, huynh muốn đi đâu?” Tiết Ngưng Hương nôn nóng, chặn lại nói.
Trong mắt ngưng tụ, Trác Phàm bình tĩnh nói: “Khu vực thứ ba!”
Tạ Thiên Dương vầ Tiết Ngưng Hương cùng giật mình, khó hiểu nói: “Lúc trước muốn đi khu vực thứ ba, là vì để tránh thất trưởng lão, vì sao bây giờ huynh còn muốn đi?”
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia áy náy: “Thực không dám giấu giếm, khu vực thứ ba vốn chính là mục tiêu lần này của ta. Lúc trước để các ngươi đi cùng, thực ra... Cũng có ý lợi dụng...”
“Khốn nạn, hóa ra ngươi cũng muốn coi ta là mồi nhử?” Tạ Thiên Dương lại chửi ầm lên.
Trác Phàm đạm mạc gật đầu, lạnh lùng nói: “Không sai, nếu không muốn chết oan, thì lập tức rời đi đi. Đặc biệt là... Cách ta càng xa càng tốt!”
Nói xong, Trác Phàm xoay người rời đi.
“Chờ một chút!”
Đột nhiên, Tiết Ngưng Hương vội vã chạy tới, giữ chặt cánh tay Trác Phàm, nàng nở nụ cười rực rỡ: “Trác đại ca, nếu huynh không ngại ta vướng víu, vậy mang ta cùng đi chứ. Coi như làm mồi nhử, chỉ cần có thể giúp huynh, ta cũng cam tâm!”
Trác Phàm khẽ giật mình, nhìn nàng một cái thật sâu, trong lòng không hiểu sao nổi lên cảm động.
Tạ Thiên Dương vội vàng chạy tới, khuyên: “Này, Ngưng Nhi, tiểu tử này không đáng tin...”
Thế nhưng, khi hắn nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Tiết Ngưng Hương, trong mắt tựa hồ chỉ có Trác Phàm, bất đắc dĩ thở dài, đặt tay mình lên nắm tay của hai người.
Trác Phàm nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng muốn đi theo?”
“Đúng thế.” Tạ Thiên Dương hữu khí vô lực nói: “Cơ mà ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta muốn giúp ngươi, mà là sợ ngươi lại bán Ngưng Nhi thôi.”
Trác Phàm bật cười bất đắc dĩ lắc đầu.
Dựa vào tâm trí của ngươi, nói không chừng lão tử cũng bán ngươi luôn đó!
Nhưng câu nói này, Trác Phàm cũng chỉ nói đùa một câu trong lòng. Hiện tại hắn coi hai người này quan trọng hơn bất kì ai khác.
Bạn bè sinh tử có nhau, có cầu cũng không được đâu...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất