Chương 179: Thất Thải La Vân chưởng. (2)
Trác Phàm còn muốn lên tiếng, nhưng đã không thấy bóng dáng Sở Sở đâu.
Trác Phàm chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt trong nháy mắt băng lãnh dọa người. Khác hẳn với tiểu đệ đệ giả ngây thơ nũng nịu lúc trước, hiện tại ai cũng nhìn ra sắc mặt hắn như đang muốn giết người ấy.
“Hai kẻ các ngươi, sớm không tới muộn không tới, hết lần này đến lần khác tại tới vào lúc này, làm hỏng cả chuyện lớn của lão tử!”
Trong giọng nói Trác Phàm mang theo sát ý lạnh thấu xương, khiến Tiếu Đan Đan không tự chủ được run bần bật, trốn lẹ đến sau lưng công tử áo xanh. Mà công tử kia, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, trở nên ngưng trọng.
Hắn ta thường xuyên giao thiệp qua lại với con em của bảy thế gia, sư tử lão hổ, thỏ trắng sài lang, chỉ cần gặp một lần, hắn ta có thể liếc mắt một cái là nhìn ra. Còn khí thế giống vơi Trác Phàm dạng này, mặc dù chỉ là Đoán Cốt nhất trọng, nhưng sát ý cực nồng đậm khiến hắn ta có thể tinh tường kết luận, đây tuyệt đối là Chúa tể của sơn lâm gào thét mới có thể phát ra khí thế giống vậy.
“Hừ, quả nhiên là kẻ khó chơi, khó trách Lâm Thiên Vũ kia lại bị bức cho trọng thương thành đức hạnh đó!” Ánh mắt khẽ híp lại, công tử áo xanh nhếch miệng cười cười, thật sự không sợ chút nào: “Bất quá đáng tiếc, hôm nay ngươi đụng trúng bổn công tử. Ta, Nghiêm Phục, đệ tử của thủ tịch Nghiêm Tùng Độc Thủ Dược Vương nhà Dược Vương Điện! Bổn công tử khác với tên phế vật kia nhiều, gia hỏa đó là đồ bỏ đi của Khoái Hoạt Lâm, còn bổn công tử là người thừa kế đời tiếp theo của Độc Thủ Dược Vương!”
Chân mày bất giác giật giật, cái danh xưng Độc Thủ Dược Vương này, Trác Phàm rõ ràng. Đó là xưng hào mà đệ nhất luyện đan sư ngự hạ bảy thế gia Dược Vương Điện mới có thể lấy được.
Mà đệ nhất luyện đan sư của Dược Vương Điện, khác biệt với đệ nhất luyện đan sư của các gia tộc khác.
Đệ nhất luyện đan sư của gia tộc khác, chỉ cần thuật luyện đan có một không hai trong gia tộc, là có thể thu được cái danh xưng này. Thế nhưng đệ nhất luyện đan sư của Dược Vương Điện, không chỉ có thuật luyện đan quan có một không hai trong thiên hạ, mà Luyện Độc thuật cũng không ai có thể địch lại được.
Vậy nên, mới có xưng hào Độc Thủ Dược Vương.
Chính là nói, kẻ đó giết người là đệ nhất thiên hạ, cứu người cũng là đệ nhất thiên hạ. Sinh tử đều ở trong tay ta, mới là Dược Vương chân chính!
“Nói cách khác... Tiểu tử này am hiểu dùng độc công đi, hừ hừ hừ!”
Trác Phàm cười lạnh trong lòng một trận, dùng độc công đối với người khác có lẽ là phiền phức, nhưng đối với hắn lại là không có hiệu quả gì.
Xem lão tử dùng Thiên Ma đại hóa quyế, hóa giải độc công của ngươi như thế nào đi!
Ánh mắt Trác Phàm bỗng ngưng tụ lại, cùng với một tiếng sấm rền kinh hãi vang lên, trong nháy mắt biến mất không còn bóng người. Đến lúc hắn xuất hiện lần nữa thì đã đi đến trước mặt Nghiêm Phục.
Vèo!
Không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hắn ta không nghĩ đến, Trác Phàm chỉ là tu giả Đoán Cốt nhất trọng, nhưng tốc độ lại nhanh đến không thể tưởng tượng, khó trách ngay cả đệ tử Khoái Hoạt Lâm chuyên tu tốc độ, cũng bị hắn đánh thành trọng thương.
Đúng lúc hắn ta còn chưa kịp xuất thủ chống đỡ, đã bị Trác Phàm hung hăng đá cho một cước trúng bụng.
Phốc!
Nghiêm Phục không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lập tức liền bị đá bay ra ngoài, đâm thủng cánh cửa của quán trọ thành một cái lỗ thủng hình người, rồi tiếp tục bay thẳng hơn 50m bay ra đường lớn,.
Mọi người ở đó đồng loạt che lên miệng hoảng sợ, bị một cước này của Trác Phàm làm kinh ngạc đến ngây người, hiển nhiên không ngờ được một chiêu của Trác Phàm lại có uy lực lớn đến thế.
Thực tế nếu không phải là Trác Phàm trong lòng có lửa giận, hắn sẽ không xuất thủ không nương tay như thế.
Liếc mắt liếc nhìn qua Tiếu Đan Đan ở bên cạnh, lúc này nàng ta đã sợ trắng bệch cả mặt, Trác Phàm không khỏi cười lạnh thành tiếng: “Dù ngươi đổi một tên nam nhân khác đến, cũng giống nhau thôi. Nữ nhân của Hoa Vũ Lâu các ngươi, chẳng lẽ chỉ biết dựa vào nam nhân thôi sao, ha ha ha...”
Nói xong, Trác Phàm cười lạnh đi ra đường cái, chỉ để lại Tiếu Đan Đan hai mắt đong đầy nước mắt, hai tay nắm chặt quyền, trong mắt đẩy ủy khuất.
Ánh mắt khinh miệt kia củaTrác Phàm, lời nói cay nghiệt kia của trác phàm, để cho nàng ta lần đầu trong đời cảm nhận được, cái gì mới là nhục nhã cực hạn. Đó chính là hoàn toàn... Khinh thị!
Xuyên qua cổng quán trọ đã tả tơi thành một đống, rổi đi ra đường lớn, Trác Phàm mắt lạnh nhìn Nghiêm Phục vừa mới đứng lên. Những người còn lại, dù đang ở trên đường cái, hay là con em bảy thế gia đang ở trong quán trọ, nhìn thấy cuộc chiến này đều không khỏi bị dọa phải trốn đi thật nhanh, sợ bị liên lụy vào.
“Hắc hắc hắc... Tốc độ nhanh lắm, chỉ sợ ngươi đã là người mạnh nhất dưới Thiên Huyền đi.” Nghiêm Phục lau vết máu bên khóe miệng, cười lạnh thành tiếng.
Trác Phàm cau mày, cười nhạo: “Bị đánh thành bộ dáng này, mà còn có thể cười được, đây là lần đầu tiên bình sinh ta gặp được đấy.”
“Hừ, bổn công tử cười, tất nhiên cho thấy bổn công tử có nắm chắc ắt thắng.”
“Ắt thắng?” Trác Phàm cười khinh thường: “Ta biết Dược Vương Điện ngươi, có tài luyện đan, cũng có sở trường sử dụng độc. Chỉ có điều, Bất cứ dùng độc gì thì ngươi dù sao cũng phải đụng trúng ta đã đúng không? Ngươi, có thể đuổi kịp ta sao?”
“Ha ha ha... Tiểu tử người phàm tục, quả nhiên không có kiến thức!”
Trong mắt Nghiêm Phục lóe lên hàn mang, cười to nói: “Sư phụ ta là Độc Thủ Dược Vương, được bảy nhà kính nể. Nếu người dùng độc còn bị nhiều hạn chế như vậy, thì sao bảy nhà lại sợ hãi sư phụ ta đến vậy được?”
Vừa nói xong, Nghiêm Phục liền chậm rãi mở ra song chưởng.
Chỉ một thoáng, khí tức cuồn cuộn lưu chuyển trong lòng bàn tay, rồi dần dần biến đổi màu sắc, đến cuối cùng lại xuất hiện ba loại ánh sáng khác biệt.
Màu đỏ, màu vàng và xanh biếc, xen kẽ với nhau.
Trác Phàm hơi híp mặt lại, không khỏi sờ mũi một cái, thật ra có chút chết lặng.
“Cmn, tiểu tử này dùng độc thật sự Quỷ Thần khó lường, lão tử vậy mà hồ đồ mơ hồ tiếp xúc với độc dược của hắn rồi?” Trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng Trác Phàm cũng không nóng nảy, chỉ lạnh lùng theo dõi hắn ta.
“Hắc hắc hắc... Tiếp chiêu đi, Huyền giai vũ kỹ mà Dược Vương Điện ta đời đời truyền xuống, Thất Thải Vân La Chưởng!”