Chương 195: Gặp lại Sở Sở (2)
Trận quyết trong tay biến đổi, chỉ về phía trước, quát to: “Phá!”
Một tiếng ông ông vang lên, năng lượng vô hình chung quanh tòa tháp trong nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung.
Tiếu Đan Đan khẽ gật đầu, đẩy cửa tháp đi vào. Trác Phàm vội vàng đuổi theo, đi vào.
Tháp lớn có tổng cộng tất cả sáu tầng, mỗi tầng đều có Dạ Minh Châu chiếu sáng. Tiếu Đan Đan kiểm kê bảo vật từng tầng từng tầng, trong đó có công pháp võ kỹ, cũng có Linh binh ma bảo, cho đến khi lên tới tầng thứ sáu, ở vị trí trung tâm, có một cái đài cao cỡ nửa người, phía trên đặt một cái hộp gỗ đàn tử.
Tiếu Đan Đan đi đến chỗ đó, nhẹ nhàng mở hộp ra, trong có một vật thể dạng rễ cây màu lục bích, ánh trăng chiếu xuống, phát ra ánh sáng rực rỡ và tỏa ra từng trận mùi thơm ngát!
Bộp!
Tiếu Đan Đan khép hộp lại, yên tâm mỉm cười nói: “Không có vấn đề gì, kiểm kê xong!”
Nàng ta vừa dứt lời, tiếng xé gió vang lên, một hắc ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng, nàng ta còn chưa kịp phản ứng lại, bóng đen kia đã đưa tay lên chém mạnh vào cổ nàng ta, lập tức đánh nang ta hôn mê bất tỉnh.
“Hê hê hề... nể ngươi là fan của ta, nên ta thủ hạ lưu tình với ngươi đấy!”
Dưới vải đen che mặt, gương mặt của Trác Phàm lộ ra nụ cười tà, tiếp đó hai tay hắn xoa xoa vào nhau, đi đến chỗ cái hộp kia. Mở ra xem, không khỏi đại hỉ, vội vàng cầm đoạn rễ cây kia lên.
Thế nhưng rễ cây vừa cầm đến tay, sắc mặt Trác Phàm chợt đại biến: “Sao có thể... Cái này móe nó là đồ giả?”
Trác Phàm nhìn đoạn rễ cây trên tay chăm chú. Nó xác thực rất giống với Bồ Đề Tu Căn, cho nên ngay từ đầu hắn cũng không phát hiện ra.
Nhưng Bồ Đề Tu Căn chính là sự kết tụ của tinh hoa tất cả mọi sinh mệnh, cho dù chỉ có một cái rễ cây, nhưng nó cũng có sự sống. Dưới ánh trăng, nó có thể nhảy lên hô hấp.
Nhưng đoạn rễ cây này, từ hình dạng đến mùi vị đều giống như thật, nhưng chỉ thiếu khuyết một điểm, lực sinh mệnh.
Rất rõ ràng, đây là hàng giải mà Hoa Vũ Lâu làm ra để phòng ngừa Bồ Đề Tu Căn bị trộm đi!
Trác Phàm khẽ híp mắt một cái, trong lòng ngờ vực, không biết Tần Thái Thanh có biết đây là bồ đề tu căn giả không. Nếu biết, vậy Thanh Hoa lâu chủ bảo ta đến trộm cái đồ này là có mục đích gì?
Chẳng lẽ để... lừa gạt Độc Thủ Dược Vương kia?
Nghĩ tới đây, Trác Phàm bỏ rễ cây kia vào lại trong hộp, cất hộp gỗ vào trong nhẫn trữ vật.
Nếu nó là đồ thật thì hắn đã cầm nó chạy mất, còn nếu là giả, vậy cần nói gì nữa, hắn đem nó giao lại cho Thanh Hoa lâu chủ, xem vị lâu chủ đó có phản ứng gì.
“Kẻ nào, dám xông vào Hộ Bảo các của Hoa Vũ Lâu ta?”
Trác Phàm chưa kịp rời đi, thì có một giọng nói yêu kiều vang lên sau lưng hắn. Tròng mắt hắn chợt co rụt lại, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được khí thế của người đang đến, tuyệt đối là cường giả Thiên Huyền.
Sau đó không nói hai lời, bất thình lình nhảy theo đường cửa sổ nhảy xuống, co cẳng chạy đi.
Nhưng người ta đã là cường giả Thiên Huyền, sao có thể để ngươi đào tẩu dễ dàng vậy được?
Chỉ một cái lắc mình, một người mặc áo sam trắng như ánh trăng sáng đã đứng cản ở trước mặt hắn. Người đến là nữ tử, lụa mỏng màu trắng che mặt, dáng người thướt tha, dưới ánh trăng trắng ngần có cảm giác như thiên tiên hạ phàm vậy.
Mặc dù Trác Phàm không nhìn thấy diện mạo của người đó, nhưng chỉ nhìn vóc người, cũng cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Bà nội tui ơi, Hoa Vũ Lâu quả nhiên toàn là mỹ nữ! Nhưng quá đáng tiếc, lão tử đến trộm bảo, không phải đến trộm người, không rảnh quan tâm đến ngươi.
Trong lòng Trác Phàm cười lớn, hắn không lùi lại mà tiến lên trước, chợt phóng về phía nử tử đối diện.
Nữ tử kia cũng hơi sững sờ, ngay cái nhìn đầu tiên nàng đã nhìn ra, thực lực của Trác Phàm bất quá chỉ đến Đoán Cốt nhị trọng. Thực lực này mà cũng dám chính diện vọt tới, quả thật là tìm chết.
Trong lòng bạch y nữ tử cười lạnh, một chưởng hiện ra hàn khí đánh thẳng tới mặt Trác Phàm.
Nhưng ngay khi một chưởng kia sắp đụng phải hắn lúc, Trác Phàm lại cười quỷ dị một tiếng, Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ được sử dụng. Bỗng nhiên, bụp một tiếng nhỏ, bóng dáng Trác Phàm chợt biến mất không thấy đâu. Đợi đến lúc hắn xuất hiện lần nữa, đã chạy tới sau lưng nữ tử kia, co cẳng bỏ chạy.
Ánh mắt bỗng co rụt lại, nữ tử kia hiển nhiên không ngờ tới Trác Phàm còn có một chiêu quỷ dị như vậy, vừa thất thần lại để Trác Phàm chạy ra ngoài xa mười mấy mét.
Nhưng dù sao cũng là cường giả Thiên Huyền, rất nhanh kịp phản ứng lại, xoay người một cái, một cái tay trắng nõn như ngọc liền chộp lên bả vai của Trác Phàm. Bàn tay siết chặt, cước bộ Trác Phàm nhất thời phải ngừng lại.
“Hắc hắc hắc... Ngươi mắc lừa rồi!”
Đột nhiên, Trác Phàm nhếch miệng cười lên, chẳng những không thèm nghĩ biện pháp tránh thoát khỏi cái tay ngọc kia, ngược lại còn xoay người lại, trở tay bắt lấy cổ tay nàng đem tóm chặt lấy nàng. Đồng thời sấm sét nổ vang toàn thân, hai cái Lôi Vân Dực sống đông như thật.
Lôi Vân Dực kia có cường độ của ma bảo lục phẩm, một khi đâm vào trong cơ thể của nữ tử này, thì dù nàng là cường giả Thiên Huyền, cũng phải chết tại chỗ này.
Trác Phàm ra tay, trong tàn nhẫn ẩn chứa cả gian trá, đây mới là chỗ đáng sợ thực sự của hắn.
Dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm gần kề, nữ tử kia trong lòng nôn nóng, bỗng nhiên phóng ra khí thế toàn thân!
Vèo!
Trong tích tắc, một cỗ nguyên lực cực kỳ băng hàn đột nhiên hất tay Trác Phàm văng ra. Hai mắt Trác Phàm co rụt lại, Lôi Vân Dực đã chuẩn bị triển khai lại thu về, cả kinh kêu lên: “Sở Sở tỷ tỷ...”
Nữ tử kia cũng sững sờ, trong đôi mắt sáng tràn đầy vẻ khó tin: “Chẳng lẽ ngươi là...”
Trác Phàm Hung cắn chặt răng, vẫn chưa muốn bị bại lộ thân phận sớm như vậy, thừa dịp lúc nàng kinh ngạc, hắn quay người ẩn vào trong màn đêm, biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ để lại Sở Sở đứng sững tại chỗ, trong mắt đầy vẻ khó tin...