Chương 226: Trác Phàm phẫn nộ. (1)
“Không Linh cửu thức, Liệt Không Thức!”
“Tử Lôi Kim Nhãn!”
“Hàn Ngọc Chưởng!”
“Mẫu Đơn chỉ!”
Đột nhiên, cùng với từng tiếng hét lớn, bốn luồng năng lượng cường đại từ trên trời giáng xuống. Trong đó có tử lôi ( tia sét màu tím) chưa từng thấy qua, có kiếm ý lạnh lẽo cao ngạo, có băng lãnh của gió rét lạnh run, còn có dẻo dai xuyên phá chân trời.
Trác Phàm chưa kịp cử động, bốn luồng năng lượng đã cùng nhau nện đến trên người của Hoàng Phủ Thanh Vân, lập tức nện hắn liên tiếp lui về sau ba bước. Đồng thời, bốn bóng người rơi xuống phía trước Trác Phàm và Sở Khuynh Thành.
Chính là bốn người Kiếm Tùy Phong của Kiếm Hầu Phủ, Long Cửu Tiềm Long Các, Thanh Hoa lâu chủ và Mẫu Đơn lâu chủ. Thanh Hoa, Mẫu Đơn vội vã đi đến bên cạnh Sở Khuynh Thành, xem thương thế của nàng, hai người Long Cửu thì cảnh giác nhìn chằm chằm về phía Hoàng Phủ Thanh Vân.
Khói bụi dần dần tan đi, Hoàng Phủ Thanh Vân trưng ra khuôn mặt cực kỳ băng lãnh, toàn thân cao thấp không bị thương dù chỉ một cọng tóc.
Thấy tình cảnh này, mọi người đều đồng loạt giật mình. Vừa rồi bốn vị trưởng lão bọn họ mỗi người đều xuất ra tuyệt học của mình đến ngăn cản Hoàng Phủ Thanh Vân, mặc dù đều không có sát ý, nhưng hắn ta vững vàng đón đỡ bốn đại tuyệt chiêu mà vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí ngay cả một miếng da cũng không bị xây xát, điều này không khỏi khiến mọi người thầm hoảng sợ.
Mọi người liếc nhìn nhau, trong mắt hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
Hoàng Cực Bá Thể Quyết của Đế Vương Môn, quả nhiên đứng đầu trong bảy nhà, cực kỳ biến thái!
Vụt vụt vụt!
Lại có ba tiếng xé gió vang lên, Độc Thủ Dược Vương, Lâm Tử Thiên và ngũ trưởng lão U Minh Cốc đều rơi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vân. Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm xung quanh, trong lòng đã rõ ràng hơn phân nửa.
“Hắc hắc hắc... Các ngươi thật lớn mật, dám động thủ với nhị công tử!” Độc Thủ Dược Vương cười lạnh nhìn về phía mọi người, thừa cơ châm ngòi: “Nếu chư vị còn muốn đánh tiếp, đám người lão phu, nguyện ý phụng bồi!”
Lâm Tử Thiên và ngũ trưởng lão U Minh Cốc liếc nhìn nhau, lại nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân, thở dài. Không có cách gì khác, chỉ có thể kiên trì tiến lên trước một bước.
Nếu lúc này không đứng ra, nhất định sẽ đắc tội với Đế Vương Môn.
Trong lòng mọi người run lên, nhóm người Long Cửu lại nhìn nhau, trên mặt đều ngưng trọng. Một Hoàng Phủ Thanh Vân đã lợi hại như thế, bốn người bọn họ liên thủ chưa hẳn có thể địch lại, giờ thêm bọn Độc Thủ Dược Vương, thật sự khó có thể chống đỡ.
Trong nhất thời, Long Cửu và Kiếm Tùy Phong lại đều vô tình cố ý nhìn qua phía Trác Phàm.
Trác Phàm là người đem U Quỷ Thất chơi chết trong tay, là người hữu dũng hữu mưu chân chính, trí dũng song toàn. Tại nguy cơ trước mắt, so với những lão gia hỏa họ thì hắn đáng tin hơn nhiều.
Đôi mắt Trác Phàm hơi híp lại, đem ánh mắt khóa chặt trên người Độc Thủ Dược Vương.
Một khi song phương khai chiến, Độc Thủ Dược Vương này tuyệt đối là một sự uy hiếp, nhóm Long Cửu tất nhiên sẽ bị hạn chế bởi lão ta. Cho nên đã muốn đánh, thì trước hết phải đem người này trừ bỏ.
Mặc dù việc này trái với dự định lúc trước của Trác Phàm, nhưng ai bảo việc sinh việc chứ, vừa khéo! Ai biết hai bên lại phải khai chiến sớm vậy, không còn cách nào, đành phải quyết định thật nhanh, trước tiên giải quyết một nhóm này rồi lại nói.
Nghĩ như vậy, Trác Phàm nhẹ nhàng dời bước, hai mắt mang theo sát ý, nhìn chăm chú về phía Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng. Nhưng Nghiêm Tùng vẫn chưa hay biết Trác Phàm lợi hại, nên căn bản không hề phòng bị, vẫn mang theo nụ cười tự đắc như cũ.
Kiếm Tùy Phong và Long Cửu nhìn đến ánh mắt của Trác Phàm, đã minh bạch quyết định của hắn, trên đầu bất giác đổ mồ hôi trộm. Dù sao hiện tại động thủ thì triệt để vạch mặt với bốn nhà Đế Vương Môn, ngay sau đó đại chiến bảy nhà cũng sẽ bùng nổ.
Thật sự thì họ đều không biết đến cuối cùng làm việc này là mang đến vận may cho gia tộc, hay vẫn là vận rủi đây!
Bọn họ chỉ biết hiện tại tên đã lắp vào cung, không bắn không được!
“Chờ một chút!”
Đột nhiên, ngay lúc Trác Phàm đang muốn động thủ, Hoàng Phủ Thanh Vân lại đôt nhiên kêu một tiếng, hắn ta nhìn Sở Khuynh Thành ở sau lưng mọi người, thản nhiên nói: “Khuynh Thành, ngươi đã nghĩ kỹ, ngươi vẫn lựa chọn hắn thật sao?”
Sở Khuynh Thành lau vết máu nơi khóe miệng, chậm rãi đi lên trước, quay đầu nhìn về Trác Phàm, nhất là áo choàng màu đen kia, trong mắt lóe vẻ kiên định: “Đúng vậy, chưa bao giờ khẳng định như vậy!”
“Vậy thì tốt, ta không miễn cưỡng nữa ngươi. Chỉ chúc các ngươi, bách niên hảo hợp!”
Hoàng Phủ Thanh Vân đem bốn chữ “Bách niên hảo hợp” nghiến thật chặt, có thể thấy được trong lòng đầy oán độc và nguyền rủa.
Sau đó, hắn không nói gì nữa, chỉ mang theo cả đám rời đi. Lúc ngang qua trước người Trác Phàm, lại khinh miệt liếc nhìn hắn một cái, cười nhạo nói: “Tiểu tử, Hoa Vũ Lâu cho đến bây giờ chưa từng có nam nhân, ngươi... Ha ha ha...”
“Đợi chút, ai nói Hoa Vũ Lâu không có nam nhân?” lông mày Trác Phàm nhíu lại, gọi hắn ta lại: “Sở Khuynh Thiên không phải nam nhân à? Mặc dù hành động của đệ ấy rất ngu ngốc, nhưng không thể không nói, đệ ấy đã làm được chuyện nam nhân nên làm!”
Vì Hoa Vũ Lâu, nằm vùng 10 năm, cuối cùng còn bị người của Hoa Vũ Lâu giết chết, trở thành một anh hùng bi thảm đến bây giờ vẫn gánh nồi đen (oan uổng) trên lưng.
Trác Phàm tuyệt đối không tán đồng hành động ngu ngốc của đệ ấy, ở một nơi mà người nam nhân chỉ là công cụ nối dõi hương hỏa giúp nữ nhân, cần gì phải vì đám nữ nhân này bồi cả tánh mạng?
Đây không chỉ ngu ngốc, đây tuyệt đối là đần độn!
Bất quá, phần trung thành này của đệ ấy, Trác Phàm cực kỳ bội phục.
“Nếu hắn cũng được tính là nam nhân, vậy không bằng làm nữ nhân vẫn tốt hơn, ha ha ha...” Hoàng Phủ Thanh Vân không khỏi cười xùy, mặt đầy miệt thị rời đi.
Độc Thủ Dược Vương cười tà đi đến trước mặt Trác Phàm, như đang nói chuyện với hắn, lại như nói với tất cả mọi người: “Sở Khuynh Thiên từng là đệ tử của lão phu, nói một câu công đạo, thiên phú luyện đan của hắn thuộc hàng nhất đẳng, nhưng lại cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, muốn bằng sức của một người luyện ra giải dược giải cứu Hoa Vũ Lâu.