Chương 229: Lão tử tuyệt đối không nợ nhân tình. (2)
”
“Tốt!”
Trong mắt nàng hiện lên vẻ quyết tuyệt, Sở Khuynh Thành vung tay bước ra ngoài cửa: “Dù Hoa Vũ Lâu vong, cũng phải bắt lão tặc này chôn cùng, đã đến lúc nợ máu phải trả bằng máu, chúng ta đi!”
...
Một bên khác, đánh xe ngựa chạy một đêm, bọn người Trác Phàm cuối cùng đã rời khỏi Hoa Vũ Thành cách hơn trăm dặm. Trác Phàm quay đầu nhìn lại, thấy không sai biệt lắm, thì buông lỏng cương ngựa, phủi mông một cái nhảy xuống khỏi xe.
“Được rồi, các ngươi đi đi, ta phải quay trở về!”
“Phu quân, đợi đã!” Lúc này, Tiếu Đan Đan vội vén màn xe, kêu lên: “Chàng không thể trở về, bằng không, không phải đã uổng phí nỗi khổ tâm Khuynh Thành tỷ tỷ ư?”
“Hả, ai là phu quân của ngươi, ngươi đừng có gọi bậy! Còn nữa, Sở Khuynh Thành không phải tổng lâu chủ của các ngươi sao? Gọi tổng lâu chủ là tỷ tỷ, có người làm đệ tử như thế à, thật không biết lớn nhỏ.”
Gương mặt Tiếu Đan Đan không khỏi đỏ bừng, nhăn nhó nói: “Đó không phải bởi vì có quan hệ với phu quân sao? Nô gia là tổng lâu chủ tự mình giao đến trong tay phu quân, tất nhiên là người của phu quân. Mà tổng lâu chủ lại là thê tử của phu quân, ta tự nhiên phải xưng tỷ tỷ!”
“Cái gì, Sở Khuynh Thành thành thê tử ta lúc nào?” Trác Phàm sững sờ, kinh ngạc nói.
Đổng Thiên Bá thấy thật bất đắc dĩ gãi gãi đầu, từ trong xe chui ra, thở dài: “Huynh đệ từ khi nào lại chậm chạp như vậy rồi. Huynh và Sở Khuynh Thành ở trong ngôi nhà rách nát đó rất thân mật, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra hai ngươi là phu phụ, sao huynh vẫn chưa hay biết gì vậy? Huống hồ, nàng đã nói rất rõ ràng, hôm qua huynh gặp người nhà nàng, hôm nay nàng gặp bằng hữu huynh, không phải là để tất cả mọi người chứng kiến thân phận phu phụ của hai người à.”
“Ách, không phải... Ta vẫn cho rằng nàng bảo ta đóng giả làm đệ đệ của nàng, ôn lại cuộc sống lúc nhỏ, sao lại...” Trác Phàm không khỏi sửng sốt, đại ma đầu hắn đây suốt ngày đều đang nghĩ làm thế nào tính kế người khác, đối với chuyện nam nữ căn bản không có cái trải nghiệm gì.
Cho dù có chuyện tương tự, thì chẳng qua hắn cũng chỉ vì đạt được mục đích, cố ý giả vờ thành, coi như là một phần của tâm kế. Chuyện nam nữ ái mộ chân chính thì cho tới bây giờ hắn lại chưa từng cảm thụ qua.
Trầm ngâm một lúc, Tiếu Đan Đan cẩn thận từng li từng tí nhìn Trác Phàm, lẩm bẩm nói: “Vậy thì phu quân, ta hỏi chàng, chàng đã từng thấy khuôn mặt của tổng lâu chủ chưa?”
“Đừng gọi ta là phu quân!”
Trác Phàm căm ghét khoát tay, sau đó nghĩ một lát, gật đầu: “Xác thực thấy qua, mà lại thấy hai lần!”
“Vậy thì đúng rồi, lâu chủ của Hoa Vũ Lâu chúng ta, vốn cả đời không gả. Trừ phi có nam tử gặp qua hình dáng của các nàng, như vậy thì hoặc là các nàng giết chết nam tử này hoặc là từ đi chức vụ lâu chủ, gả cho nam tử đó.”
Tiếu Đan Đan hơi nhướng hàng lông mày nói: “Phu quân còn yên ổn sống sót, vậy liền chứng minh quyết định Khuynh Thành tỷ là thừa nhận người phu quân này rồi.”
Trác Phàm bừng tỉnh đại ngộ, bây giờ mới biết rõ vì sao lúc trước hắn thừa cơ đánh lén Sở Sở để đoạt Bồ Đề Ngọc Dịch, không cẩn thận lấy xuống mạng che mặt của nàng, nàng lại thương tâm như thế.
Hóa ra là đang phân vân vấn đề muốn giết lão tử, hay là gả cho lão tử.
Ai da, thực sự quá nguy hiểm. Nếu không phải lão tử anh tuấn tiêu sái, đối với nữ nhân tràn ngập sức hấp dẫn, nếu không lúc đó Sở Khuynh Thành đã lựa chọn giết lão tử rồi, nào có chuyện lão tử bây giờ vẫn còn sống vậy chớ?
Hắc hắc hắc... Không có cách nào, người quá tuấn tú, vận khí cũng tương đối tốt.
Khoan, chờ một chút, ta hiện tại hình như bộ dáng là Tống Ngọc.
Vốn Trác Phàm còn đang tự đắc, nháy mắt mặt mũi sa sầm. Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của tiểu tử kia cũng khá hữu dụng đấy, coi như cứu lão tử một mạng. Có điều, vậy cũng chưa chắc, có lẽ là phẩm chất bên trong của lão tử đã hấp dẫn nha đầu kia thì sao?
Trác Phàm tiếp tục tự sướng, nhưng hắn cũng không nghĩ thử xem, một cái đại ma đầu như hắn thì nói chuyện phẩm chất ở đâu ra?
“Phu quân, nếu chàng vẫn không tin… bên trong chiếc nhẫn Khuynh Thành tỷ cho ta mang đi, nhất định có đồ vật tương tự như thế.”
Thấy Trác Phàm vẫn đang do dự, vì bảo trụ địa vị thê tử danh chính ngôn thuận của bản thân, Tiếu Đan Đan không làm theo nhắc nhở của Sở Khuynh Thành, mà lúc này liền đem đồ vật trong nhẫn trữ đồ đều lấy ra.
Một đạo quang mang lóe qua, ba món đồ đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Một cái là áo choàng màu đen mà Trác Phàm đã từng thấy , một cái là bình sứ nhỏ. Cái bình này, hắn cũng đã thấy, chính là Bồ Đề Ngọc Dịch, hắn vội vàng chộp đến trong tay, trong lòng nháy mắt cực kỳ kích động.
Thật sự đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu.
Lão tử phí sức lớn cũng chưa đoạt tới tay, không nghĩ tới chính nó tự mình đưa tới cửa, ha ha ha...
Trác Phàm cười to trong lòng, Tiếu Đan Đan nhìn hắn nói: “Bồ Đề Ngọc Dịch xem như đồ cưới của Khuynh Thành tỷ, nếu chàng lấy nó, vậy phải tiếp nhận Khuynh Thành tỷ cùng... Ta!”
Nói đến đây, gương mặt Tiếu Đan Đan đỏ bừng. Trác Phàm chợt cứng người, không cười nổi nữa.
Ma Hoàng hắn làm việc mặc dù không từ thủ đoạn, nhưng tuyệt không nợ nhân tình. Nếu Bồ Đề Ngọc Dịch này hắn cướp được ngược lại còn tốt, mấu chốt là người ta đưa, hơn nữa còn có tặng phẩm đi kèm. Ngươi muốn cầm thứ này, thì phải tiếp nhận cả tặng phẩm kia.
Nhưng để hắn tiếp nhận Tiếu Đan Đan... Ha ha ha, xin lỗi, ấn tượng đầu tiên quá kém, ông đây mặc kệ!
Lúc này, hắn nhìn về phía vật phẩm thứ ba, đó là một khối mộc bài hình vuông màu đen, phía trên khắc tám chữ lớn: “Vong thê Sở Khuynh Thành chi bài vị!”
“Vợ đã chết?”
Tròng mắt Trác Phàm nhịn không được co rụt lại, kêu lên sợ hãi, nhìn qua Tiếu Đan Đan: “Đây là có chuyện gì?”
Tiếu Đan Đan khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ôi, sự kiện này ta vốn không nên biết, nhưng có một lần nghe thấy sư phụ nhắc đến, mọi người chuẩn bị muốn đồng quy vu tận với Độc Thủ Dược Vương...”
“Khốn kiếp, ngay cả đệ tử không nên biết cũng dễ dàng biết được kế hoạch của các nàng, làm sao các nàng đồng quy vu tận với lão đầu kia được? Hừ, một đám nữ nhân ngu ngốc, chỉ đi chịu chết mà thôi.”
Trác Phàm quýnh lên, không khỏi mắng to lên tiếng, thế nhưng bỗng nhiên nhìn về phía Bồ Đề Ngọc Dịch trong tay, ánh mắt hắn híp lại, cười lạnh thành tiếng: “Hắc hắc hắc, nhưng lão tử tuyệt đối không nợ nhân tình!”
Vừa dứt lời, Trác Phàm vung tay lên, thu ba món đồ vào trong nhẫn trữ đồ, sau đó phóng người chạy về phương hướng của Hoa Vũ Thành, nháy mắt không thấy tăm hơi.
Nhóm Đổng Thiên Bá thấy vậy không khỏi khẩn trương. Mặc dù hắn là tên lãng tử phong lưu, nhưng cũng không phải đồ ngu. Nghe đến tổng lâu chủ Hoa Vũ muốn cùng người đồng quy vu tận, vậy không phải bây giờ Hoa Vũ Lâu đầy nguy hiểm?
Trác Phàm quay lại đó, còn mạng trở lại sao?
“Hỏng bét, phu quân trở về nhất định về không được, chúng ta mau đuổi theo!” Tiếu Đan Đan vội kêu lên.
Đổng Hiểu Uyển cũng vội vàng nhìn về phía ca ca nàng, trong mắt chứa sự cầu xin. Tròng mắt Đổng Thiên Bá hơi híp lại, hàm răng hung hăng cắn chặt, lập tức thay đổi xe ngựa: “Đi, lão tử không thể để huynh đệ mình gặp nguy hiểm!”