Chương 230: Toàn viên phản bội. (1)
Hoa Vũ đường cao đến mấy chục trượng, là tòa nhà to lớn nhất trong Hoa Vũ Thành, thậm chí vượt qua tổng bộ Hoa Vũ Lâu, ở đây chiếm diện tích hơn trăm mẫu, là nơi Hoa Vũ Lâu chuẩn bị vì bách đan thịnh hội.
Đi vào bên trong thì thấy tòa lầu chia làm ba tầng lầu, xây bao quanh thành một vòng tròn, nhìn từ xa không thấy được góc cạnh.
Tầng thứ nhất là sân đấu trường đọ đan chuẩn bị riêng cho đại biểu của các thế gia đến so tài, mấy ngàn lò luyện đan đã được chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, xếp chỉnh tề kín toàn bộ sân.
Tầng thứ hai là khán đài chuẩn bị cho nhị tam lưu thế gia, ở đây có thể quan sát rõ tình huống cạnh tranh đan ở dưới sân thi đấu.
Tầng thứ ba thì là khán đài chuẩn bị riêng cho nhất lưu thế gia của Thiên Vũ Đế Quốc. Mà chỗ ngồi ở hai bên Đông Tây, nơi gần nhất với vị trí đài lâu chủ ở trung tâm là đài khách quý chuyên chuẩn bị vì ngự hạ bảy thế gia.
Lúc này, Sở Khuynh Thành và hai vị lâu chủ Thanh Hoa, Mẫu Đơn đang đứng ở vị trí đài lâu chủ, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đài trưng bày đang được đặt ở ngay dưới sân thi đấu.
Đài trưng bày đó là nơi đặt Bồ Đề Tu Căn mà các nàng đã đem ra làm phần thưởng, trưng ra tại chỗ cho tất cả mọi người nhìn thấy. Hôm nay người chiến thắng vô địch của cạnh tranh đan, mới có tư cách đi đến chỗ đó, lấy bảo vật trấn lầu của Hoa Vũ Lâu các nàng, Bồ Đề Tu Căn, bỏ vào trong túi.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng các nàng đều vô cùng rõ ràng, người này ngoài Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng ra thì không còn ai khác.
“Mọi chuyện đều đã an bài tốt sao, lão tặc kia sẽ không phát giác chứ?” Trong đôi mắt của Sở Khuynh Thành lóe lên một tia sáng, nhẹ giọng hỏi.
Mẫu Đơn lâu chủ gật đầu đảm bảo nói: “Yên tâm đi, người ta tìm đều là người có thể tin nhất. Ở quanh đài triển lãm đã bố trí tù Long trận xong xuôi, chỉ cần lão tặc đó đi vào, đừng nghĩ tới lại đi ra được!”
“Tốt, phía Hoàng Phủ Thanh Vân thì sao?” Sở Khuynh Thành nhìn về phía vị trí ghế khách quý bên sườn Tây, trong mắt nồng đậm lo lắng.
“Yên tâm đi, vị trí phía Tây ta cũng hạ cấm chế. Đến lúc đó, bọn họ tuyệt đối không kịp viện thủ, chúng ta có sẽ thời gian tính toán nợ nần với lão tặc đó!”
“Như vậy thì ta yên tâm rồi.”
Sở Khuynh Thành thở dài, nhìn qua hai vị lâu chủ nói: “Chỉ là hai vị sư tỷ, lão tặc này không phải hạng người bình thường, cho dù ba người chúng ta liên thủ tấn công ông ta, nhưng đoán chắc rất nhanh cũng sẽ bị ông ta hạ độc mà chết. Khuynh Thành chết không có gì đáng tiếc, nhưng khiến hai vị sư tỷ chôn theo cùng...”
“Khuynh Thành, muội không cần phải nói nữa!” Khoát tay, Thanh Hoa lâu chủ vỗ lên bàn tay Sở Khuynh Thành trấn an, cười nói: “Lúc trước khi hai tỷ muội chúng ta đáp ứng bà ngoại phụ trợ muội, thì đã từng thề, tất cả mọi chuyện đều lấy muội như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Bây giờ Hoa Vũ Lâu đã sắp vong, không bằng liền để nó vong một cách oanh oanh liệt liệt. Nói cho thế nhân, tuyệt đối đừng bức ép nữ nhân chúng ta nếu không quả ngọt cũng không có mà ăn đâu.”
Sở Khuynh Thành nghe được lời này, trong lòng vô cùng cảm động, nàng giữ chặt bàn tay của hai người. Ba người nhìn nhau, tình tỷ muội cực kì sâu đậm!
“Phải rồi, các lâu chủ còn lại đâu, sao các nàng còn chưa tới?” Chờ một lúc, Sở Khuynh Thành dường như mới cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi.
Thanh Hoa và Mẫu Đơn khẽ giật mình, cũng không biết rõ.
Đột nhiên, một tràng cười to già nua vang lên, ngay sau đó một bóng người quen thuộc xuất hiện ở trước mặt các nàng: “Ha ha ha... Sở lâu chủ, ngươi đang tìm các nàng ta sao?”
Ba người nhìn lại, không khỏi kinh hãi.
Người này không phải ai khác mà chính là Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, nhưng sau lưng ông ta có tám nữ tử mặc y phục sặc sỡ trên mặt mang lụa mỏng che mặt, chính là tám trong mười lăm vị lâu chủ của Hoa Vũ.
Nhìn thấy ba người Sở Khuynh Thành, tám lâu chủ giống như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của các nàng, đều cúi thấp đầu.
“Ngươi... Các ngươi...”
Mặc dù biết các nàng ta bị quản chế bởi độc dược của Nghiêm Tùng, nhưng ai cũng không ngờ, các nàng ta lại sẽ công khai đứng bên cạnh lão tặc này, đây quả thực là sự phản bội trắng trợn không thèm che đậy. Khiến Mẫu Đơn lâu chủ tức giận đến mức không thốt nên lời.
Sở Khuynh Thành khẽ giơ tay bảo Mẫu Đơn lâu chủ an tâm đừng nóng giận, sắc mặt nàng dị thường bình tĩnh: “Khó xử của các ngươi ta đều hiểu, ta không trách các ngươi. Chỉ hi vọng ngày sau các ngươi bảo trọng thật tốt, tránh xa nơi thị phi này!”
“Tổng lâu chủ...”
Tám người đều nghẹn ngào, trong lòng cảm động, nhưng dưới dâm uy của Độc Thủ Dược Vương, đều không dám biểu hiện ra ngoài.
“Hừ, tổng lâu chủ thật là khoan dung. Có điều, không biết đợi ngươi gặp được mấy người này, còn có thể tiếp tục tha thứ được hay không?” Độc Thủ Dược Vương cười lạnh, vỗ tay ba tiếng.
Chỉ một thoáng, năm bóng người đột nhiên hiện ra. Ba người Sở Khuynh Thành nhìn thấy đều không tự chủ được tròng mắt ngưng lại, cực kỳ cả kinh.
Năm người này không phải ai khác mà chính là năm vị lâu chủ còn lại.
Đến đây, trong thập ngũ lâu chủ của Hoa Vũ, ngoại trừ Thanh Hoa, Mẫu Đơn thì mười ba vị lâu chủ còn lại, tất cả đều đầu nhập vào Dược Vương Điện.
Mặc kệ các nàng ta là vì nguyên nhân gì, nhưng điều này không thể nghi ngờ đã đem chiến lực mạnh nhất của Hoa Vũ Lâu đào đi toàn bộ.
Thân thể Sở Khuynh Thành chợt run rẩy, không còn cách nào lại trấn tĩnh. Nàng thực sự không nghĩ đến, Độc Thủ Dược Vương lại làm được triệt để đến như vậy, chiêu rút củi dưới đáy nồi này làm cho Hoa Vũ Lâu các nàng, thật sự không có sức chống cự lại.
“Xuân Vũ lâu chủ, ngươi ở Hoa Vũ Lâu có tư lịch lâu nhất, không nghĩ tới ngươi...” Mẫu Đơn lâu chủ hung tợn nhìn chằm chằm vào một trong năm người bên kia, nghiến răng nghiến lợi nói.
Người kia lạnh lùng, thản nhiên nói: “Hoa Vũ Lâu đại thế đã mất (không thể cứu vãn), bản lâu chủ cũng chỉ vì bản thân mình mà tìm một chốn yên thân gởi phận thôi. Ta khuyên các ngươi cũng nên vì mình tìm một nơi chốn tốt, đừng nghĩ đến những chuyện không có khả năng kia nữa.”
Nghe nàng ta nói những lời kỳ quặc, Sở Khuynh Thành nghi ngờ nhìn về phía Mẫu Đơn lâu chủ.
Mẫu Đơn lâu chủ khẽ cắn môi dưới, bi thương cúi thấp đầu, nức nở nói: “Xin lỗi, Khuynh Thành, việc kia, là ta để cho nàng ta đi làm! Ta còn tưởng rằng nàng ta vẫn đáng giá tín nhiệm, không nghĩ tới.