Chương 240: Nguyện vọng Khuynh Thiên (1)
Khiêu chiến!
Không sai, đây chính là khiêu chiến!
Không phải khiêu chiến đơn thuần mà thay mặt người đã chết đến khiêu chiến báo thù.
Trong lời nói của Trác Phàm khá rõ ràng, hắn mang theo áo choàng của Sở Khuynh Thiên, đứng phía trước Nghiêm Tùng. Như vậy cho thấy, hắn muốn thay thế Sở Khuynh Thiên vượt qua Nghiêm Tùng, trở thành Luyện Đan Sư mạnh nhất.
Điều này khiến người tự xưng là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ Độc Thủ Dược Vương làm sao có thể chịu được?
Nhưng điều này cũng không phải quan trọng nhất, nếu trước đó cái Trác Phàm nói với hắn những lời này, hắn nhất định sẽ cười tiểu tử miệng còn hôi sữa, không biết tự lượng sức mình.
Nhưng bây giờ, sau khi tỷ thí vòng thứ nhất, Trác Phàm lại vượt qua hắn đứng ở vị trí thứ nhất.
Trước đó không biết Trác Phàm có đầu cơ trục lợi hay không, nhưng hiện tại Trác Phàm nói ra những lời này, lại chấn động hết sức. Bởi vì hắn thật sự đứng trước Độc Thủ Dược Vương, đây là sự thật.
Nhưng cũng vì là sự thật nên mới càng làm cho hắn phẫn nộ.
Dù sao trước đó chưa từng có ai vượt qua hắn, nhưng bây giờ người này lại xuất hiện, còn quang minh chính đại khiêu khích hắn.
Loại vũ nhục này nếu hắn còn có thể nhịn thì hắn không gọi là Độc Thủ Dược Vương!
Yên tĩnh không một tiếng động.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn bọn họ, ngay cả hít thở cũng quên luôn, bằng bàng môn tà đạo Trác Phàm đầu cơ trục lợi mới tạm thời đứng ở vị trí đầu tiên, lấy đâu ra dũng khí khiêu chiến với Độc Thủ Dược Vương, hắn không muốn sống sao?
Tất cả mọi người không hiểu, cho dù những người ở lầu chính đều cảm thấy kỳ lạ, chỉ có Sở Khuynh Thành, hai tay che miệng, trong mắt lệ quang chớp động: "Cảm ơn!"
Trong nội tâm nàng hiểu rõ, Trác Phàm làm như thế đều vì nàng. Cho dù Trác Phàm có thể thắng hay không, hắn đều đại biểu cho Sở Khuynh Thiên khiêu chiến Độc Thủ Dược Vương, đây là nguyện vọng sau cùng của Khuynh Thiên.
Tỷ tỷ như nàng không có cách nào thay hắn thực hiện, nhưng Trác Phàm lại thay hắn hoàn thành.
Giờ khắc này, Sở Khuynh Thành nhìn Trác Phàm với ánh mắt ôn nhu như nước.
Nàng biết, mặc dù nam nhân này chỉ là công tử tam lưu gia tộc, nhưng đối với nàng lại nỗ lực giao ra tất cả mọi thứ có thể. Như vậy nàng phó thác danh tiết cho nam nhân này, quả nhiên không sai. Hắn giống hệt Khuynh Thiên, chỉ có bề ngoài phóng đãng mà thôi.
Trong lòng Sở Khuynh Thành vô cùng cảm động, thế nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ không ra, Trác Phàm làm như thế, hơn phân nửa là bởi vì bình Bồ Đề Ngọc Dịch kia.
Chỉ vì hắn là một Ma Hoàng, tuyệt không muốn nợ nhân tình!
"Ha ha ha. . . Có người dám công khai khiêu chiến với Độc Thủ Dược Vương, đây là chuyện lần đầu tiên trong đời Nghiêm lão gặp phải, có lẽ lão nhân gia ông ta tức giận đến không nhẹ."
Hàng ghế khách quý phía Tây, Hoàng Phủ Thanh Vân khẽ cười một tiếng, nhìn xung quanh.
Mọi người ào ào gật đầu, ngũ trưởng lão U Minh Cốc cười lớn: "Ha ha ha. . . Nghiêm Tùng lão quỷ này luôn không coi ai ra gì, hôm nay nhìn hắn bị một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng làm nhục thật khiến người ta hả hê."
Hoàng Phủ Thanh Vân vui vẻ gật đầu, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, cười nói: "Nghiêm lão luôn xem trọng thể diện, tiểu tử này không cần chúng ta xuất thủ. Chờ Nghiêm lão thắng hắn một ván, với tính khí của Nghiêm lão tiếp theo sẽ xử lý hắn."
"Nhị công tử nói phải, vòng cạnh tranh đan thứ hai hắn sẽ mất mạng. Mà vì hắn khiêu khích Nghiêm lão trước, nên cho dù Nghiêm lão có xử lý hắn thế nào Hoa Vũ Lâu cũng không trách cứ Nghiêm lão cùng nhị công tử, như vậy Khuynh Thành tiểu thư sẽ không oán hận nhị công tử nữa." Lâm Tử Thiên cúi đầu khom lưng khẽ cười nói, nhưng công nhận, hắn đã nói đến điểm mấu chốt.
Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn hắn, hài lòng gật đầu.
Thật không hổ là cỏ đầu tường, khả năng nhìn mặt nói chuyện còn hơn hẳn mấy lão già kia.
Trên đài luyện đan, đối mặt với sự khiêu khích khinh miệt của Trác Phàm, toàn thân Độc Thủ Dược Vương tức giận đến run rẩy, hít sâu mấy hơi thở, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm đáng sợ.
"Xú tiểu tử, ngươi muốn thay thế Sở Khuynh Thiên khiêu chiến lão phu sao?"
Chậm rãi lắc đầu, Trác Phàm khinh thường khẽ cười một tiếng: "Lão gia hỏa, ngươi không có lầm chứ, ta khiêu chiến ngươi?"
Ầm!
Đột nhiên, Trác Phàm bước chân lên luyện đan đài, phát ra tiếng vang ầm ầm, khiến màng nhĩ mọi người đau nhức, ngạo nghễ lớn tiếng tuyên cáo nói: "Ngươi nhìn kỹ, lão tử mới là người đứng phía trên ngươi, ngươi là người khiêu chiến mới đúng."
"Ngươi!"
Khí tức của Độc Thủ Dược Vương ngưng trệ, râu tóc dựng thẳng lên, tuy hắn biết tiểu tử này cuồng vọng, nhưng không ngờ lại cuồng đến cấp độ này. Chỉ nhờ vào sự may mắn và thông minh đứng trên đài mà dám tự xưng là đệ nhất Thiên Vũ, dám khiêu chiến với Độc Thủ Dược Vương hắn sao?
Độc Thủ Dược Vương lần nữa hít thở không thông, hung ác nói: "Xú tiểu tử, nghĩ không ra ngươi còn cuồng vọng hơn Sở Khuynh Thiên, thế nhưng cuồng vọng đều không có kết cục tốt."
"Ha ha ha, kết cục tốt hay xấu không phải cuồng vọng hay không, mà có thực lực hay không thôi." Trác Phàm cười lạnh nhìn hắn, lần nữa bước lên luyện đan đài, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay ngươi có thể đuổi ta từ trên này xuống, ngươi chính là đệ nhất Thiên Vũ."
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
"Hừ, vốn lão phu là như vậy!"
"Vậy lại thêm một điều kiện, nếu ngươi có thể đuổi ta xuống, cổ trên đầu lão tử hai tay dâng lên cho ngươi!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi!
Chỉ là cạnh tranh đan mà thôi, có cần phải đánh cược mạng không? Hay tiểu tử này biết đắc tội với Độc Thủ Dược Vương không có kết cục tốt, nên không thèm để ý tới?
Trong nháy mắt sắc mặt mấy người Sở Khuynh Thành trở nên ngưng trọng, Hoàng Phủ Thanh Vân cười tươi như hoa, xem ra hắn muốn tiểu tử kia càng thêm danh chính ngôn thuận.
Mấy người Long Cửu liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia nhìn kỳ quái, không hẹn mà cùng nói: "Làm sao tiểu tử này lại chơi lớn như vậy?"
Với một người cẩn thận như Trác Phàm, hẳn sẽ không tuỳ tiện nói ra lời cuồng vọng như thế.
Tiếu Đan Đan gấp đến muốn khóc, vội vã nhìn về phía Mẫu Đơn lâu chủ nói: "Sư phụ, nếu phu quân thua thì làm sao bây giờ? Làm sao hắn có thể là đối thủ của Độc Thủ Dược Vương, đến lúc đó hắn thực sự mất mạng vậy không phải ta thành quả phụ rồi sao?"
"Phi phi phi, ngươi không theo tiểu tử kia, thành quả phụ cái gì?" Mẫu Đơn lâu chủ mắng to một tiếng, trên mặt tức hổn hển nói, "Không biết tiểu tử này bị sao, Lăng Kính nhi lại đi tới. Đến lúc đó nếu hắn thua thật chúng ta không thể xuất thủ cứu hắn.