Chương 246: Thần Long Dẫn (1)
"Con bà nó, trước kia chỉ có lão tử âm người ta, không nghĩ tới lần này lại bị lão già kia âm một tay trước. . ."
Ánh mắt khẽ nhíu lại, một tay Trác Phàm vẫn khống chế ngọn lửa lốc xoáy kia, một tay còn lại đã sớm hung hăng nắm chặt, ngăn không được lay động. Giống như hắn chuẩn bị xuất quyền.
Đường đường là Ma Hoàng, luôn luôn tôn sùng đạo lý tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương của Ma đạo. Nhưng bây giờ, hắn không âm người ta, ngược lại còn để người ta đoạt tiên cơ, điều này khiến hắn không thể nào chịu được.
Giờ khắc này chỉ có đối đầu với đối thủ mới có thể bảo vệ hắn, bảo vệ tôn nghiêm của Ma Đạo Chí Tôn.
Sát ý toàn thần đều ẩn giấu trong đồng tử, cho nên Độc Thủ Dược Vương cách hắn gần nhất, căn bản không cảm giác được.
Nhưng mọi người trên sảnh chính luôn chú ý đến tình huống của hắn, nhìn ra trong con ngươi của hắn phát ra sát cơ nồng đậm, cũng vì như thế những người Hoa Vũ Lâu mới biết Trác Phàm đáng sợ thế nào.
Trước kia, các nàng vẫn luôn xem Trác Phàm chỉ là một tên làm càn làm bậy, không biết trời cao đất rộng, mấy lần xém mất đi tính mạng. Nếu không phải các nàng kịp thời xuất thủ, tên này đã chết rồi.
Nhưng bây giờ, các nàng mới hiểu rõ hắn thật không đơn giản.
Khả năng tập trung sát khí toàn thân vào mắt không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, ngay cả cao thủ Thiên Huyền như các nàng cũng vậy.
Nên biết rằng một khi giết người tất có sát cơ, xuất thủ càng hung ác, sát cơ càng nặng. Đây vốn là vũ khí chấn nhiếp địch nhân, nếu không đang đánh lén đã bại lộ ý đồ của chính mình.
Cho nên phàm là kẻ ám sát, đều sẽ học tập bản lĩnh ẩn giấu sát cơ. Nhưng ẩn giấu sâu đến đâu cũng không có tác dụng với Độc Thủ Dược Vương, một người luôn mẫn cảm với cỏ cây ngọn cỏ.
Mà Trác Phàm đem tất cả sát cơ tụ ở hai mắt, chỉ cần không nhìn thấy ánh mắt của hắn sẽ không cảm giác sát cơ, là thủ đoạn đánh lén tốt nhất.
Có thể thấy được, một người tùy tiện như Trác Phàm, lại có kỹ năng ám sát cao nhất.
Trong ánh mắt Trác Phàm có sát khí nồng đậm như vậy cũng khiến những cao thủ Thiên Huyền cảm thấy bị uy hiếp.
Không biết hắn đã giết bao nhiêu người mới có thể tích lũy sát khí cường đại đến vậy?
Mấy người Mẫu Đơn lâu chủ liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu được ý của Đổng Thiên Bá, người này tuyệt không phải Tống Ngọc, ánh mắt của một thiếu gia tam lưu gia tộc không thể có sát ý mãnh liệt như vậy được.
"Người này là ai? Vì sao muốn cải trang thành Tống Ngọc xuất hiện trong Hoa Vũ Lâu của ta chứ?" Thanh Hoa lâu chủ run rẩy, nhìn mọi người dò hỏi.
Sở Khuynh Thành và Mẫu Đơn lâu chủ cũng nghi ngờ nhíu mày, nhưng mấy người Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ đã sớm biết chân tướng, trong mắt vẫn không có chút gợn sóng.
Cười nhẹ nhìn Sở Khuynh Thành, Long Cửu thản nhiên nói: "Yên tâm đi Sở Sở nha đầu, tiểu tử này xuất hiện, đối Hoa Vũ Lâu tuyệt đối là phúc chứ không phải họa!"
"Đúng vậy, Sở Sở tỷ tỷ, tuy tiểu tử này không phải người tốt lành gì, nhưng bây giờ người có thể cứu Hoa Vũ Lâu các ngươi cũng chỉ có hắn." Lần đầu tiên, Long Quỳ đánh giá Trác Phàm.
Hiện tại tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn về phía nàng, mặc Long Quỳ đỏ lên, nghênh đầu nói: "Các ngươi nhìn ta làm gì, ta chỉ nói sự thật thôi, tiểu tử này thật sự có mấy phần năng lực mà!"
Bật cười lắc đầu, Long Cửu âm thầm cảm khái.
Trác Phàm thật đúng là kỳ nhân, cho dù là người chán ghét hắn cũng tán thưởng hắn từ đáy lòng.
Mọi người Hoa Vũ Lâu nhìn bọn họ bí hiểm, trong lòng càng thêm mơ hồ, nhưng nghĩ đến người này mặc dù uy hiếp, nhưng chắc không uy hiếp Hoa Vũ Lâu, nên trong lòng cũng thả lỏng.
"Hắc hắc hắc. . . Tiểu tử kia đã không nhịn được, muốn động thủ rồi." Lúc này, Tạ Thiên Dương đột nhiên cười tà một tiếng, mọi người giật mình, vội vàng nhìn xuống dưới.
Quả nhiên, trong mắt Trác Phàm sát ý đã ngăn không được phóng ra ngoài, đây là điểm tới hạn để động thủ.
Nhưng đúng lúc trong mắt của hắn dồi dào sát cơ muốn toát ra, đột nhiên biến mất không thấy tăm tích. Tạ Thiên Dương sững sờ, không hiểu nhìn về phía người khác: "Chuyện gì xảy ra, tiểu tử này làm sao nhịn được, đây hoàn toàn không phải phong cách của hắn?"
Dựa theo những hiểu biết của hắn về Trác Phàm, đối mặt với khuất nhục như thế, Trác Phàm không tháo đối phương thành tám khối mới lạ, làm sao lại dễ dàng đè ép xuống tức giận chứ?
Hiện tại là thời khắc động thủ tốt nhất, lúc này không xuất thủ, chờ đến khi nào?
Mấy người Long Cửu cũng không hiểu, bọn họ biết, Trác Phàm không phải là người do dự thiếu quyết, tuyệt không buông tha cơ hội đánh lén tốt như vậy. Giết người đoạt thuốc, bỏ trốn mất dạng, vốn chính là kế hoạch lúc đầu của hắn, sao nửa đường lại thay đổi chứ?
Tất cả mọi người đều không hiểu hành động của Trác Phàm, chăm chú nhìn bóng lưng mặc áo choàng đen phía dưới.
Hít sâu một hơi, Trác Phàm lần nữa bình tĩnh trở lại, nhìn áo choàng sau lưng, khóe miệng mỉm cười.
Mục đích đến hôm nay của hắn không chỉ ngăn cản Đế Vương Môn chinh phạt, mà còn tranh thủ thời gian cho Lạc gia quật khởi, còn vì tình cảm tặng thuốc của Sở Khuynh Thành.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Cứu vãn Hoa Vũ Lâu cũng xem như trả lại cho nàng món nợ nhân tình, dù sao cũng cùng mục đích của hắn, trong thâm tâm cũng không hẳn báo đáp ân tình này.
Cho nên lần này hắn muốn thay thế Sở Khuynh Thiên, leo lên ngai vàng Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ.
Nhất Đan Khuynh Thiên, là nguyện vọng Sở Khuynh Thiên cũng là tâm nguyện của Sở Khuynh Thành.
Ma đạo cường giả, cả đời lỗi lạc, tuyệt không thể bị nhân tình làm cho mệt mỏi.
Nghĩ tới đây, trong mắt Trác Phàm lóe qua một đạo tinh quang, vung tay bỗng nhiên bay lên nóc lò luyện đan. Tiếp đó hắn lại vung tay lên, hỏa diễm phong bạo đột nhiên tiến vào trong lô đỉnh.