Chương 263: Một cái rắm kinh hãi Dược Vương (2)
Hừ, tiểu tử này nhất định là giả vờ! Lúc trước lão phu để hắn làm mới có thể bị hắn có cơ hội lợi dụng. Lần này lão phu nhất định sẽ cẩn thận thì tiểu tử này lại chẳng hề để ý. Có thể nói là có khả năng hắn đang tìm sơ hở của lão phu muốn lập lại chiêu cũ!
Ánh mắt đyv khẽ híp lại, trong lòng cười lạnh, đồng thời tâm lý cũng căng như dây đàn.
Lão phu cũng sẽ không lại hỏng đến lần thứ hai!
“Chủ trì, ta luyện chế hoàn thành!”
Lại một tiếng kêu to vang lên, người thứ tám lọt vào.
Độc Thủ Dược Vương hít sâu một hơi, nỗ lực để giữ cho mình tỉnh táo, hỏa diễm trong tay vẫn bình ổn như cũ. Càng là lúc này thì tâm cảnh càng phải bình tĩnh.
Nhìn đan dược trong tay đã hoàn toàn thành hình, Độc Thủ Dược Vương khẽ cắn môi, tập trung tinh thần cao độ. Đã đến thời điểm mấu chốt nhất tuyệt đối không thể để thất bại.
Thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Trác Phàm không có động tác gì như cũ, Độc Thủ Dược Vương cẩn thận Địa Luyện đan dược trong tay.
Rất nhanh hắn đã đến một bước cuối cùng, chỉ còn thiếu một lần Hỏa Liệt sau cùng là đem đan dược triệt để ngưng tụ, hóa thành linh đan, đại công cáo thành.
Nhưng mà lúc này dường như hắn lại trở lại thời khắc lần thứ nhất bị Trác Phàm nhảy mũi phá hư. Cho nên hắn cực kỳ thận trọng. Tuyệt đối không thể cùng một chỗ bị đánh bại hai lần được.
Tròng mắt Độc Thủ Dược Vương ngưng tụ, trong lòng bỗng hét lớn một tiếng, hỏa diễm trong tay bỗng nhiên tăng cường.
Thế mà ngay tại lúc này một tiếng động như ác mộng lại vang lên lần nữa.
Hắt xì!
Lại là cái âm thanh hắt xì kia, trong lòng Độc Thủ Dược Vương không khỏi chấn động, vội vàng phất ống tay áo bảo vệ hỏa diễm. Thân thể chuyển lại, đưa lưng về phía Trác Phàm.
Nhưng mà cái giật mình này, không ngăn được tâm cảnh của hắn rung động một chút khiến hỏa diễm trong tay cũng rung động theo. May mà hắn là luyện đan đại sư đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú mới vội vàng ổn định tâm cảnh, nếu không có một bước quan trọng này thì đã luyện hỏng đan dược.
Thở ra một hơi thật dài, Độc Thủ Dược Vương chà mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu liếc nhìn Trác Phàm một chút.
Lại chỉ thấy hắn cũng không có hướng về phía này nhảy mũi mà chính là xoa xoa cái mũi. Dường như không có chuyện gì phát sinh.
Tựa hồ cũng chú ý đến ánh mắt của lão gia hỏa kia, Trác Phàm quay đầu nhìn qua, lông mày nhíu lại, mắng: “Nhìn cái gì đây, lão tử cũng không nói chuyện nhiễu loạn ngươi!”
Bờ môi Độc Thủ Dược Vương lúng túng hồi lâu, trong lòng phẫn nộ nhưng cũng không nói nên lời. Ngươi không có lên tiếng nhiễu loạn lão phu nhưng ngươi đứng ở chỗ này chính là quấy nhiễu lớn nhất với lão phu.
Giờ khắc này, Độc Thủ Dược Vương cảm thấy mệt mỏi không gì sánh được. Đây cũng không phải là mệt mỏi trên thân thể mà là mệt mỏi tinh thần. Hắn tung hoành đại lục nhiều năm như vậy còn chưa từng trải qua thời khắc nào mệt mỏi như thế.
Sau khi luyệ đan còn phải luôn duy trì tâm lý khẩn trương cao độ như vậy, người nào có thể chịu đựng được?
Đối với điều này, hắn không thể không tặng một chữ Phục cho Trác Phàm. Mấy chục năm qua có thể bức Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng hắn đến mức này chỉ có Trác Phàm là người đầu tiên.
Dường như cũng nhìn ra sự khốn quẫn của sư phụ, mắt Nghiêm Phục sớm đã trợn tròn. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa được thấy qua sư tôn thủ đoạn độc ác lại bị người khác chỉnh đến mức không thể tiến lùi như vậy.
Lại nhìn về phía Trác Phàm ở vị trí thứ nhất, khóe miệng luôn treo một ý cười khó hiểu. Trong lòng của hắn không có lý do gì mà lại bùng lên từng tia hàn ý.
Đào Đan Nương nhìn thấy Nghiêm Tùng ăn quả đắng, tâm lý không khỏi sảng khoái. Sở Khuynh Thành thì nhìn thấy Trác Phàm có thể đem Nghiêm Tùng tùy tiện đùa giỡn trong lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Đại sảnh lầu trên, mọi người đã sớm bò lăn ra cười.
Nghiêm Tùng này tốt xấu gì cũng là Độc Thủ Dược Vương để cả bảy thế gia phải kiêng kị nhưng hôm nay lại nhiều lần thất bại bởi tay một tên tiểu quỷ mới vào đời.
Nhưng mà mọi người cũng rõ ràng, tiểu tử này không phải người bình thường. Đổi lại là bọn họ đoán chừng sẽ bị chỉnh thê thảm hơn.
Độc Thủ Dược Vương đối với ác ma Trác Phàm chung quy vẫn là không đánh lại ác ma. Bọn họ cũng chỉ có thể cảm thán, Nghiêm Tùng đây gọi là ác nhân có ác nhân trị. Đối phó với dạng ác nhân như hắn cũng chỉ có Trác Phàm ác ma càng ác hơn hắn gấp trăm lần mới có thể.
Giờ khắc này chắc cũng chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vân ngồi ở ghế khách quý sườn phía Đông mới có thể nhìn thấy Độc Thủ Dược Vương bị dọa đến thành bộ dạng nơm nớp lo sọ.
Lão tiểu tử này nếu bị thua thì Bồ Đề Tu Căn kia sẽ rất khó đến tay!
Độc Thủ Dược Vương hít một hơi thật sauu, chỉ thiếu một bước cuối cùng là hooàn thành đan dược, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại.
Các loại tâm tư hắn đều hiểu, cho nên giống như Trác Phàm, hắn cũng tuyệt đối không thể thua.
Trác Phàm thua sẽ phải hai tay dâng đầu lên. Nếu như hắn thua chẳng những hủy hết thanh danh mà sao Đế Vương Môn kia có thể tha cho hắn?
Nghĩ đến đây, tròng mắt Độc Thủ Dược Vương ngưng tụ, hỏa diễm trong tay bỗng nhiên tăng lớn. Mà viên linh đan cũng ở bên trong hảo diễm mãnh liệt phóng ra hào quang dị dạng.
Trong mắt Độc Thủ Dược Vương tỏa ra tinh quang, khóe miệng nhếch lên một đường cong hi vọng.
Rốt cuộc cũng hoàn thầnh, rốt cuộc có thể kết thúc trận luyện chế mệt mỏi này. Lần luyện đan này thật mệt chết hắn rồi...
Đụng!
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên vang vọng bên tai Độc Thủ Dược Vương. Độc Thủ Dược Vương giật mình, hỏa diễm trong tay đột nhiên run rẩy, trực tiếp nổ tung.
Độc Thủ Dược Vương không chú ý, ria mép lông mày lại lần nữa bị đốt cháy khét. Mà linh đan sắp xuất thế kia trong nháy mắt cũng hóa thành tro tàn!
Độc Thủ Dược Vương bất giác ngây người, thân thể cừng ngắc, lần nữa quay đầu qua, nhìn về chỗ phát ra âm thanh. Ở nơi đó, Trác Phàm đứng gãi đầu, cười rạng rỡ nói: “Hắc hắc hắc… xin lỗi, vừa rồi không nhịn được, đánh cái rắm, có phải quá vang dội không?”
Tê!
Thân thể Độc Thủ Dược Vương không ngăn được run rẩy mạnh mẽ, nhìn thấy Trác Phàm mặt mày cười rạng rõ, còn mình thì lông mày đen, rây cháy trông như Phong Phi Dương lại tức giận đến không nói lên lời.