Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 264: Nguyên khí đại thương (1)

Chương 264: Nguyên khí đại thương (1)
“Ha ha ha… Tiểu tử này, ta thật sự hoàn toàn bội phục hắn!”
Đại sảnh lầu trên, Tạ Thiên Dương mạnh mẽ đập trên bàn đá trước mặt, cười to không ngừng: “Phóng mắt nhìn toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc này, Độc Thủ Dược Vương này nói thế nào cũng được xem như là một nhân vật có ảnh hưởng rất lớn. Thật không nghĩ đến ở chỗ này lại bị chỉnh đến mức thê thảm như vậy. Các ngươi nhìn bộ dạng hắn muốn khóc cũng không khóc được, muốn giận cũng không giận nổi, cũng quá bi ai đi. Bổn công tử cũng có chút thương hại hắn.”
“Tiểu tử này thật không có nhân tính, sao có thể đối với lão nhân gia như vậy, ha ha ha…” Tạ Thiên Dương vừa mắng Trác Phàm vừa cười đến mức nở hoa.
Long Cửu cùng Kiếm Tùy Phong liếc nhìn nhau cũng cười một tiếng. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm lại chỉ có thán phục.
Long Quỳ cùng Long Kiệt sau khi nhìn nhau lại nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cùng tuổi tác hơn nữa bọn họ còn xuất thân từ Tiềm Long các, là gia tộc siêu nhất lưu bên trong Thiên Vũ. Nhưng cho đến tận bây giờ cũng chỉ là trợ thủ bên trong của trưởng lão mà thôi.
Thế nhưng là Trác Phàm xuất thân là nô bộc của gia tộc tam lưu. Vậy mà đã giao thủ với nhân vật thành danh lớn nhất Thiên Vũ. Hơn nữa còn ở thế thượng phong, dương danh toàn bộ bên trong Thiên Vũ.
Đều là người mà sao lại chênh lệch lớn như vậy đây?
Hai người Mẫu Đơn lâu chủ và Thanh Hoa lâu chủ nhìn về phía bóng người gầy gò gần như đã chưởng khống toàn cục kia đã sớm kinh ngạc đến không nói ra lời.
Độc Thủ Dược Vương tàn nhẫn cùng âm hiểm, hai người các nàng đã được lĩnh giáo qua. Lúc đối mặt với lão đầu kia, các nàng đều cảm thấy dù liên hợp toàn bộ lực lượng Hoa Vũ Lâu lại cũng chưa chắc có thể địch lại được.
Thế nhưng hôm nay trước mặt Trác Phàm, lão đầu kia lại giống như khôi lỗi, bị nam tử thần bí này trêu đùa hết lần này đến lần khác nhưng lại không có cách nào.
Bộ dáng thê thảm khóc không ra nước mắt, đừng nói là các nàng đã nhìn thấy mà ngay cả tưởng tượng cả đời này cũng không dám. Đây là Độc Thủ Dược Vương, Nghiêm Tùng hung hăng càn quấy, âm hiểm ngoan độc sao??
Hai vị lâu chủ Mẫu Đơn và Thanh Hoa không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn lẫn nhau, cuối cùng vẫn là Thanh Hoa lâu chủ đi đến trước mặt Long Cửu, yêu kiều cúi đầu, thỉnh giáo: “Cửu thúc, các người đừng tiếp tục để chúng ta làm trò bí hiểm. Cái người đóng giả Tống Ngọc này đến cuối cùng là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là công tử thế gia kia sao, hay là đệ tử nội môn của tông môn nào sao?”
Long Cửu nhẹ nhàng vuốt chòm râu, lại cười nhẹ lắc đầu, trong mắt cũng tràn ngập mê mang: “Thế gia? Ha ha ha… Gia tộc của hắn chỉ là ánh sáng đom đóm, thực sự không xứng với hai chữ thế gia. Còn tông môn… aiz, lão phu cũng chưa từng nghe nói qua. Tóm lại, từ trên người tiểu tử này, đều không giải thích được bí ẩn nào!”
“Ngay cả Cửu thúc ngài cũng không biết sao?” Mẫu Đơn lâu chủ giật mình, đi đến bên cạnh hai người, ngạc nhiên nói: “Vậy vì sao các người lại tin tưởng hắn như thế?”
“Tin tưởng? Hừ, chưa hề!”
Lúc này Tạ Thiên Dương lại hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: “Coi như ta có thể tin tưởng bất cứ ai cũng sẽ không tin hắn! Bộ mặt thật của tiểu tử này các ngươi chưa thấy qua. Giây trước còn cùng ngươi kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ. Lát sau đã mang ngươi đi bán, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Nếu mà ngươi hoàn toàn tin tưởng hắn đoán chừng lúc đó không biết sẽ chết như thế nào.”
Nói đến đây, Tạ Thiên Dương dường như lại nghĩ đến chuyện cũ, trong mắt lóe lên một tia kiêng kị thật sâu: “Các ngươi cơ bản không thể nghĩ đến trên đời này lại có người vô tình đến thế. Hiện tại ta nhớ đến lúc hắn bán Ngưng Nhi ánh mắt băng lãnh cùng khuôn mặt lạnh tanh, trong lòng cũng sẽ dấy lên hàn ý!”
Mẫu Đơn và Thanh Hoa lâu chủ không khỏi run rẩy trong lòng, cả hai đều có thể nhìn ra được, Tạ Thiên Dương không nói dối. Thế nhưng nếu người này ác độc đúng như trong lời nói thù sao lại được đám người Long Cửu tôn sùng?
Tiếu Đan Đan dường như bất mãn với những gì Tạ Thiên Dương nói về Trác Phàm, không khỏi tức giận mà nói: “Ngươi vẫn luôn nói phu quân ta là bằng hữu của ngươi thế mà lại nói xấu sau lưng hắn. Đây không phải là phẩn bội sao?”
“Ta nói xấu hắn sao? Ha ha ha… ta nói đều là sự thật. Mà đối với điều này hắn cũng không hề phủ nhận.” Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ lắc đầu, cười to lên: “Thực ra điểm ta thưởng thức hắn nhất chính là điểm này, không dối trá!”
“Vậy dạng người này sao các ngươi còn có thể coi hắn là bằng hữu?” Mẫu Đơn lâu chủ giật mình, trong mắt tràn đầy không hiểu.
Mọi người nhìn lẫn nhau, đều cười to: “Ha ha ha… Vì sao lại không thể trở thành bằng hữu?”
Thanh Hoa lâu chủ nghe thấy lời này, bất giác có chút choáng váng. Những người này rõ ràng đều không tin hắn, thậm chí cũng biết rõ hắn không phải người tốt nhưng vì sao lại giống như dựa vào hắn mười phần?
Dường như là bằng hữu chân chính, chuyện gì đã giao cho hắn thì rất yên tâm. Đây không phải tự mâu thuẫn sao?
Có lẽ nhìn ra nghi vấn của nàng, Tạ Thiên Dương khẽ mỉm cười nói: “Thanh Hoa lâu chủ, tín nhiệm và không đáng giá để giao phó là hai chuyện khác nhau. Tuy hắn không phải là bằng hữu đánh giá để tin tưởng nhưng tuyệt đối là huynh đệ đánh giá để giao phó. Đơn giản là hắn có thực lực này!”
Tạ Thiên Dương chỉ tay xuống dưới phía Độc Thủ Dược Vương bẩn thỉu, thản nhiên nói: “Thử hỏi nếu hôm nay không xuất hiện bằng hữu không đáng giá tin tưởng của chúng ta thì các ngươi đối phó với lão gia hỏa kia thế nào?”
Thanh Hoa lâu chủ và Mẫu Đơn lâu chủ không khỏi cảm thấy run rẩy thân thể, giờ khắc này mới hiểu được ý tứ cảu hắn.
Không phải là bởi vì thanh niên thần bí đáng giá tin tưởng này mà đem tồn vong của Hoa Vũ Lâu giao phó mà hắn. Mà là ngoại trừ hắn không có ai có thể gánh vác được trọng trách này!
Tạ Thiên Dương nghiêng người tựa vào ghế, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm bất giác nhu hòa hơn nhiều: “Hiện tại các ngươi đã biết vì sao chúng ta đều tin nhận chức này mà không thể tin tưởng bằng hữu này đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất