Chương 278: Quyền uy. (1)
“Nương ta ơi, tiểu tử này thế mà thật sự có hậu thủ chứ không phải đang trang bức đâu!”
Trên đài lầu chủ, vào khoảnh khắc Thanh Viêm xuất hiện, Tạ Thiên Dương trở nên thâm trầm, đôi đồng tử co lại. Về sau mới như nhớ ra chuyện gì, gật đầu nói: “Ta nhớ ra rồi, Thanh Viêm này hình như lúc hắn đối phó với U Quỷ Thất đã từng sử dụng. Khi đó ta còn cho rằng nó là vũ kỹ gì đó, nguyên lai thật sự là một kỳ vật trong thiên địa, khó trách...”
Tạ Thiên Dương như bừng tỉnh đại ngộ, bấy giờ hắn rốt cục mới nghĩ thông suốt, vì sao vũ kỹ độc môn Huyền giai của U Minh Cốc, lại bị phá giải dễ dàng vào lúc đó như thế.
Thanh Viêm này ngay cả linh thể bên trong thiên địa linh hỏa cũng có thể tuỳ tiện áp chế, càng không nói đến oán linh lúc đó trong tay U Quỷ Thất còn chưa thành hình...
Nghĩ tới đây, Tạ Thiên Dương không biết là vô tình hay cố ý liếc qua Long Cửu một cái, cảm thán nói: “Trong tay tiểu tử này có không ít bảo bối, nội tình chỉ sợ không kém bảy thế gia, chẳng lẽ hắn thật sự đến từ thế gia kém cỏi thôi sao?”
“Ngươi nhìn lão phu làm gì? Đối với điểm này, lão phu cũng chỉ một đầu bị hồ dán thôi!”
Long Cửu hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Trác Phàm đang ở dưới sân lần nữa, lại bất đắc dĩ thở dài.
Về xuất thân của Trác Phàm, Tiềm Long Các bọn họ đã đi tra xét. Nhưng tra tới tra lui, vẫn luôn chỉ có một đáp án. Tiểu tử này lớn lên ở Lạc gia từ nhỏ, chưa từng ra khỏi sơn môn, mấy đời đều làm nô bộc.
Nhưng từ cái đêm Lạc gia bị diệt tộc, tất cả đã hoàn toàn thay đổi.
Một người ở nho nhỏ, lúc lâm nguy lại nhận mệnh trở thành đại quản gia của Lạc gia chỉ còn bốn người sót lại. Hơn nữa một đường với kiến thức và tâm kế thâm trầm vượt xa người thường, hắn chẳng những xoay chuyển được vận mệnh của toàn gia tộc, mà còn dẫn đến tai họa, làm cho Lạc gia tạm thời nhảy khỏi cuộc tranh đấu của ngự hạ thất thế gia.
Không sai, người của Tiềm Long Các không phải kẻ ngu, Long Cửu hắn càng không phải kẻ ngu, bọn họ sớm đã biết cừu hận giữa Tiềm Long Các và U Minh Cốc càng thêm sâu, hoàn toàn là do một tay Trác Phàm dẫn dắt.
Thế nhưng, bọn họ nguyện ý chịu đựng nỗi oan ức này vì Trác Phàm.
Vừa khéo, giống như Trác Phàm đã sở liệu, trước mặt đối thủ một mất một còn là U Minh Cốc, Tiềm Long Các bọn họ tuyệt không thể sợ hãi. Dù sao ân oán trong quá khứ cũng nhiều như vậy rồi, lại thêm một khoản cũng không ảnh hưởng gì.
Thứ nhất, trận thắng lớn ở Phong Lâm Thành đó, trong một đêm đã trừ khử hai tên trưởng lão của đối phương, đội cái nồi này nhưng cũng coi như dát vàng lên mặt bọn họ. Dù ồn ào đến chỗ của hoàng đế, các chủ của bọn họ cũng cười tươi đến giống như đóa hoa thôi.
Bao nhiêu năm nay, các chủ xưa nay chưa từng được cao hứng như vậy đâu.
Thứ hai, đó là năng lực của Trác Phàm thật sự khiến tất cả bọn họ vô cùng kinh ngạc bị rung động thật sâu. Ngay cả những người đứng đầu của Tiềm Long Các, cũng kết thân với Trác Phàm nơi đất khách, đó chính là nói thực lực tụ khí cảnh của hắn.
Bọn họ tự hỏi, không ai có thể lên kế hoạch làm đến hoàn mỹ giống như hắn.
Châm ngòi ly gián, thoát thân rời đi, bình chân như vại, đủ loại mưu kế này nhìn như dễ dàng, nhưng chính thức áp dụng mới biết gian nan đến thế nào.
Điểm này, không ai biết rõ hơn so với bọn hắn, những gia tộc tranh đấu lẫn nhau hơn một nghìn năm nay.
Huống hồ, Trác Phàm thân mang tuyệt kỹ, không những có thể bố trí trận pháp ngũ phẩm, mà thậm chí còn có rất nhiều Cổ Trận Thượng Cổ thất truyền nữa.
Đủ loại kỳ tích khiến các chủ của họ nhanh chóng đưa quyết định hợp tác với Trác Phàm, ai cũng không hề phản đối. Đơn giản là vì tất cả những gì tiểu tử này làm, đều khiến người ta có một loại cảm giác, sâu không lường được!
Mà bây giờ nghĩ lại, trên người Trác Phàm xuất hiện biến hóa, hình như đều bắt đầu từ đêm hôm đó.
Trước đêm đó, hắn chỉ là một tiểu gia bộc trung hậu thành thật, nhát gan nhu nhược. Nhưng sau một đêm, Trác Phàm trong nháy mắt biến thành một người âm hiểm tàn nhẫn, bày mưu tính kế, cho dù đặt trong bảy thế gia, cũng tuyệt đối là đại quản gia của gia tộc không ai có thể đụng tới.
Tất cả mọi thứ bắt đầu thay đổi trong đêm đó. Thế nhưng cuối cùng thì đêm hôm ấy đã phát sinh cái gì?
Long Cửu thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt, nhìn chằm chằm bóng người cuồng ngạo ở dưới kia rất lâu, cuối cùng lại thở dài thành tiếng.
Chân tướng của sự việc, chỉ sợ chỉ có duy nhất một người là tiểu tử kia biết rõ ràng nhất đi...
Hai vị lâu chủ Mẫu Đơn và Thanh Hoa hoàn toàn không chú ý tới bình luận của nhóm người Long Cửu đối với Trác Phàm, hai người sớm đã hưng phấn nhảy dựng lên khi nhìn thấy tên Tống Ngọc giả này lại ấn đầu đè bẹp Độc Thủ Dược Vương một lần nữa.
Trên mặt cũng đỏ bừng hệt như một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi,.
Suy cho cùng thì đây chính là trận chung kết Đan Vương cuối cùng rồi, vào lúc này còn có thể đè đầu lão đầu kia một bậc, nói rõ tỷ lệ thắng của hắn cũng rất lớn.
Tiếu Đan Đan chưa từng thấy sư phụ và sư bá lộ ra biểu tình mất mặt như thế, biết rõ các nàng thật sự là cao hưng quá mức, nhưng trong lòng cũng vô cùng mừng rỡ, khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo mà ngẩng cao.
Dường như đang nói cho tất cả mọi người biết đây chính nam nhân của ta vậy!
Sở Khuynh Thành đối mặt với thân ảnh càng ngày càng vĩ ngạn của hắn, trong lòng càng thêm ưa thích, chỉ là không khoa trương như Tiếu Đan Đan. Trong đôi mắt nàng chỉ càng thêm ôn nhu tựa như nước mùa xuân.
Ghế khách quý ở sườn đông, khuôn mặt vốn tuấn tú nhã nhặn của Hoàng Phủ Thanh Vân bây giờ đã thối không thể thối hơn.
Mọi người ở bên cạnh coi như không giỏi nhìn mặt mà nói chuyện thì cũng biết rõ, hiện tại tốt nhất đừng nên chọc vào vị công tử này. Nếu không, chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Có điều, ngươi không chọc hắn, chẳng lẽ hắn sẽ không tìm đến ngươi sao?
“Lâm trưởng lão!” Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vân khẽ híp một cái, quát một tiếng lạnh lẽo.
Lâm Tử Thiên run rẩy, vội vàng đứng ra, nhưng trong lòng sớm đã nổi lên vị đắng: “Nhị công tử, có gì phân phó?”
“Lúc nãy không phải ngươi đã đảm bảo với ta rằng lão gia hỏa kia nhất định thắng chắc sao? Hừ, hiện tại như thế nào? Thế mà còn không biết xấu hổ để tiểu tử kia luyện đan trước, nói cái gì cạnh tranh công bình? Hiện tại, trang bức không thành ngược lại còn bị đánh vào mặt...”
“Nhị công tử, việc này cũng không thể hoàn toàn trách Nghiêm lão.” Hoàng Phủ Thanh Vân vẫn chưa nói xong, Lâm Tử Thiên vội vàng tiếp lấy, nếu không cứ để hắn càng nói càng giận, chỉ sợ được vài phút lại muốn động thủ. Đến lúc đó lão già Độc Thủ Dược Vương chết tiệt kia cách khá xa, hơn nữa còn đang trên trận đấu luyện đan, tiểu tử này không thể động đến lão ta, vậy không phải sẽ trút giận lên đầu kẻ đang ở ngay bên cạnh là lão tử đây? Vì lý do an toàn, hắn vẫn vội vàng cắt ngang rồi lại nói.
Hắn vội vàng nói: “Nhị công tử, lúc nãy ngài cũng đã thấy đó. Không phải Nghiêm lão không tận lực, mà tiểu tử kia thật sự là quá... Quá... Quá biến thái!”
Lâm Tử Thiên ấp úng cẩ buổi, không biết nên hình dung cái Thanh Viêm kia như thế nào, cuối cùng đành phải xuất ra từ ngữ như trên: “Thiên địa linh hỏa là Hỏa Trung Vương Giả, có ai ngờ được, tiểu tử này lại không biết từ chỗ nào tìm ra được hỏa diễm biến thái như thế, thậm chí có thể áp chế cả thiên địa linh hỏa.