Chương 349: Đồ Ma Lệnh(2)
Giương mắt liếc nhìn mọi người một vòng, đến khi thấy Sở Bích Quân, tuy sớm đã được biết chuyện từ miệng Lãnh Vô Thường, nhưng trong mắt Hoàng Phủ Thiên Nguyên vẫn cứ lóe ra một đạo dị sắc: "Sở lâu chủ có thể bình yên vô sự, bản môn chủ rất là vui mừng."
Sở Bích Quân khẽ gật đầu, cảm kích nói: "Được môn chủ lo lắng hỏi thăm, Bích Quân thụ sủng nhược kinh!"
"Hoa Vũ Lâu và Đế Vương Môn luôn luôn giao hảo. Sở lâu chủ có thể bảo trọng thân thể, cũng là điều Đế Vương Môn ta muốn thấy." Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ tay Sở Bích Quân. Hehe.
Sở Bích Quân vội vàng rút tay về, gương mặt hơi ửng đỏ, mỉm cười gật đầu.
Lưu manh, ngụy quân tử!
Mẫu Đơn, Thanh Hoa đều biết rõ, trong lòng thầm mắng, nhưng bởi vì sớm được mỗ mỗ đề điểm, nên không dám biểu hiện ra ngoài.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại nhìn về phía Long Dật Phi, Tạ Khiếu Phong, biết rõ mà còn hỏi: "Long các chủ, Tạ phủ chủ, vì sao còn chưa ngồi xuống, là ghế ngồi không tốt sao? Hay là, để bản môn chủ cho người đi đổi."
"Không không không!"
Long Dật Phi lập tức khoát khoát tay, hai mắt đảo quanh, lại không trả lời thẳng, mà kỳ quái nói: "A, Lãnh tiên sinh chính là một trong tam đại trí tinh Thiên Vũ, lần này tụ hội há có thể không có ghế? Vị trí của Long mỗ, để nhường cho Lãnh tiên sinh đi."
Long Dật Phi lại không trực tiếp hỏi, mà cố ý dẫn đề tài tới trên thân Lãnh Vô Thường. Vừa không trực tiếp bác bỏ cách làm này của Đế Vương Môn, lại có thể hỏi rõ nguyên nhân, thật sự là diệu chiêu.
Hắc hắc hắc. . . Long các chủ vẫn rất linh hoạt!
Không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, Tạ Khiếu Phong nói: "Làm sao có thể để Long các chủ nhường vị trí, để bổn phủ chủ nhường đi."
"Không không không. . . Để cho ta!"
"Không, nhất định phải để ta!"
Trong lúc nhất thời, hai người bởi vì muốn nhường chỗ tử, mà làm ầm ĩ lên. Hoàng Phủ Thiên Nguyên lẳng lặng ngồi nhìn, mặt không biểu tình.
Lãnh Vô Thường thì thầm cười lạnh một tiếng, ôm quyền, mặt vui vẻ cười nói: "Đa tạ hảo ý của hai vị gia chủ, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Quân thần không được cùng bàn, bảy chỗ ngồi đều là chuẩn bị cho các vị gia chủ, cho dù ta là đại quản gia Đế Vương Môn, thực sự vẫn không có tư cách ngồi xuống."
Thì ra là thế!
Trong lòng hai người rõ ràng, đây chính là đế vương chi thuật a, quân thần có khác!
Lời Lãnh Vô Thường nói có vẻ mơ hồ, nhưng lại đã miêu tả rất rõ dã tâm của Đế Vương Môn. Hắn đưa ngoài quân thần chi luận, nhìn như là đang giảng quan hệ giữa hắn và Hoàng Phủ Thiên Nguyên, sao lại không phải đang giảng quan hệ giữa bảy nhà?
Đến mức trong bảy nhà, ai là quân, ai là thần, đã là chuyện đã rõ ràng.
Xem ra lần này bảy nhà tụ hội, thương lượng đối phó Trác Phàm chỉ là nguỵ trang, mục đích thực là muốn uy hiếp sáu nhà thần phục hắn!
Thật phiền phức, nghĩ không ra Đế Vương Môn vừa lên đã đi thẳng vào chủ đề, bọn họ nên ứng đối ra sao đây?
Long Dật Phi, Tạ Khiếu Phong đều khẽ cắn môi, lòng mang đầy sầu lo, ngồi trên ghế. Đám người Long Cửu thì đứng sau lưng bọn họ, đầy mặt ngưng trọng.
Đế Vương Môn muốn mượn cơ hội đối phó Trác Phàm, nhất thống bảy nhà!
Thấy tất cả mọi người đã ngồi xuống, Hoàng Phủ Thiên Nguyên mỉm cười nói: "Hôm nay, bản môn chủ mời các vị tới đây, mục đích là gì, các vị hẳn đã rõ ràng rồi chứ."
"Gần đây có một ác đồ, tên Trác Phàm, nhiều lần khiêu khích uy nghiêm ngự hạ thất gia ta, bắt đầu từ thất trưởng lão U Minh Cốc, đến bây giờ đại náo Hoa Vũ Lâu, khiến Hoa Vũ Thành một mảnh hỗn độn, cao thủ bốn nhà bi thảm độc thủ. Bây giờ toàn bộ Thiên Vũ xem ngự hạ thất gia chúng ta như trò hề, uy nghiêm bảy nhà không còn. Nếu lại để cho hắn ngông nghênh thế nữa, coi như một ngày nào đó giết tới tổng bộ một nhà nào đó trong chúng ta, ta thấy cũng không có gì kì lạ."
"Hừ, Hoa Vũ Thành không phải là tổng bộ của Hoa Vũ Lâu sao, hắc hắc hắc. . ." Lúc này, Nghiêm Bá Công phát ra một tiếng cười chế nhạo.
Sở Bích Quân nhếch miệng lên, không nhường chút nào, cười lạnh thành tiếng: "Đúng vậy a, Hoa Vũ Thành là bị huyên náo. Thế nhưng, nếu một tòa thành trì, có thể đổi được cái danh đệ nhất luyện đan sư Thiên Vũ, lão thân ước gì hủy thêm mấy tòa thành trì nữa đi!"
"Sở Bích Quân, ngươi đừng có quá đáng, ta dỗi vl đó!" Nghiêm Bá Công vỗ bàn gầm thét.
Sở Bích Quân không nhường chút nào, đứng phắt dậy: "Hừ, là ai quá phận, người sáng suốt đều rõ ràng."
"Được rồi!"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên hét lớn một tiếng, phất phất tay nói: "Ngoại địch còn chưa thanh trừ, bảy nhà chúng ta đã nội chiến thế này, hai vị thấy như vậy hay lắm sao."
Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại thản nhiên nói: "Cho nên ta đề nghị, lấy danh nghĩa bảy nhà, phát ra Đồ Ma Lệnh, triệt để tiêu diệt tai hoạ này!"
Cái gì?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều trợn mắt, nhịn không được hít sâu một hơi. Cho dù là Sở Bích Quân và Nghiêm Bá Công, cũng đều chủ động dừng việc cãi nhau lại.