Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 444: Lao Ra Sinh Lộ(2)

Chương 444: Lao Ra Sinh Lộ(2)
Huống hồ bên cạnh cửa động đều là tử lôi toán loạn, hắn tuyệt đối không dám đến gần!
Muốn tiến vào bên trong, nhất định phải từ đằng xa mở ra một lỗ hổng, sau đó nương theo hồng mang ở trong đó mà bay vào. Khi đó những tử lôi kia mới không quấy nhiễu bọn hắn.
Mấu chốt là, phải làm như thế nào để từ cự ly xa phá vỡ trận thức này? Dù sao, đây cũng là do Thiên Đế bố trí xuống, hắn cũng không cho rằng bằng một quyền của hắn có thể phá vỡ.
Thế nhưng, ngay khi đang sầu muộn, Trác Phàm lại nhìn về phía Cổ Tam Thông đang nằm cuộn tròn rúc vào trong ngực mình, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Tiểu tử, cơ hội báo ân của ngươi đã tới!
Trong lòng cười lớn một tiếng, Trác Phàm vội vàng đem Cổ Tam Thông ôm đến trước mặt, lung lay đầu hắn để hắn tỉnh táo lại, mặt ngưng trọng nói: “Cổ Tam Thông, hiện tại chúng ta đã tiến vào tuyệt địa, chỉ có một đường sinh cơ. Có nhìn thấy điểm sáng màu đỏ chứ, cái kia chính là một lỗ hổng. Ngươi đánh một quyền vào chỗ đó, đem lỗ hổng kia mở rộng ra, chúng ta liền có thể chạy đi!”
“Không được không được, ta sợ lắm!” Cổ Tam Thông bịt chặt lỗ tai, liều mạng lắc đầu.
Trác Phàm ánh mắt ngưng tụ, quát to: “Ta cũng sợ những tia lôi điện kia, thế nhưng lý do khiến ngươi sợ chúng nó, không phải là do sợ chết sao? Dù sao cũng đều là chết, không bằng liều một lần, khi đó có chết cũng không hối tiếc!”
Cổ Tam Thông hơi hơi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhưng vẫn như cũ run rẩy không ngừng.
Lúc này, Trác Phàm lại mỉm cười, chậm rãi sờ sờ đầu hắn, ôn nhu nói: “Không sao, hết thảy đã có ta, ta sẽ đem ngươi ôm chặt trong ngực. Cho dù chết, cũng là ta chết trước! Ta sẽ không từ bỏ ngươi, cho nên ngươi không thể từ bỏ chính ngươi, cho dù sống hay chết vẫn nhất định phải liều một phen!”
Nhất là, không nên buông tha ta a, coi như không vì chính ngươi, cũng vì ta đánh một quyền đi.
Trác Phàm thầm ai oán, nhưng đương nhiên hắn sẽ không nói ra, hắn còn muốn lưu lại hình tượng cao lớn của bản thân trong mắt Cổ Tam Thông a!
Cổ Tam Thông liếc hắn một cái thật sâu, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, thân thể đang sợ hãi cũng ngừng run, nhìn về hồng mang ở phía xa, trong mắt ngưng tụ, hơi gật đầu.
Sau một khắc, liền hét lớn một tiếng, giơ lên nắm tay nhỏ non nớt, hướng về phía kia cách không đánh một quyền!
Ông!
Một trận ba động kỳ dị truyền ra, trên nắm tay Cổ Tam Thông giống như bắn ra một đầu cự long vô hình, lao nhanh về phía hồng mang. Tử lôi ở ven đường dường như cũng trở nên vặn vẹo, tránh né đạo ba động vô hình kia.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn phát ra, đạo hồng kia mang nhất thời tấc tấc phóng xạ, dần dần mở rộng, sau cùng biến thành một lỗ thủng đủ một người đi, bắn ra từng chùm hồng sắc quỷ dị.
Phàm là nơi chùm ánh sáng này đi qua, tử lôi đều ào ào bắn lên nhưng rốt cuộc không bắn vào được!
Trác Phàm vui vẻ kêu to, xoa xoa Cổ Tam Thông đầu mừng rỡ nói: “Hảo tiểu tử, làm tốt lắm!”
Cổ Tam Thông cũng nhếch miệng cười một tiếng, giống như một hài tử được khen ngợi, trên mặt tản mắt ra ánh sáng hạnh phúc!
Thế nhưng đúng vào lúc này, oanh một tiếng vang thật lớn, một đạo tử lôi đột nhiên nện lên người Trác Phàm. Ngọn lửa màu xanh chỉ run lên một chút rồi liền đột nhiên biến mất.
Sau đó dư âm của đạo tử lôi này không hề chậm trễ đánh vào thể nội Trác Phàm khiến bộ ngực hắn chấn động, nhịn không được khạc ra một tia lôi điện mang theo máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng xám.
“Ngươi sao rồi?” Cổ Tam Thông kinh hãi, vội vàng nói.
Bỗng nhiên ôm đầu hắn kéo vào trong ngực, Trác Phàm suy yếu cười nói: “Không sao, ta đã nói qua, chỉ cần ta sống, liền sẽ đem ngươi ôm vào trong ngực, sẽ không để cho ngươi có việc gì. Những thứ tử lôi này, không có gì đáng sợ!”
Vừa dứt lời, Trác Phàm liền cắn răng một cái, dậm chân bay về phía cái hồng quang kia. Sau khi tiến vào phậm vị bao phủ của quang mang, mắt liền tối sầm mất đi ý thức. Có điều hai tay hắn vẫn như cũ, thực hiện lời hứa hắn, ôm Cổ Tam Thông thật chặt không buông.
Hai người cứ như vậy, dọc theo cột sáng kia, một đường hướng về phía ngọn nguồn của hồng mang. Chỉ có Cổ Tam Thông nhìn vào gương mặt không có chút huyết sắc của Trác Phàm, trong hai con ngươi đã lệ nóng tràn đầy…
Mặt khác, sau khi Lạc Lôi Hạp buông xuống một lát, liền lại biến mất.
Mà nơi vừa rồi nó xuất hiện, lúc này đã hoàn toàn hóa thành hư vô. Nếu nói hai quyền Cổ Tam Thông đánh xuống khiến nơi này chỉ còn bụi đất thì nơi Lạc Lôi Hạp đi qua, ngay cả bụi đất đều không còn.
Nơi này, hoàn toàn trở thành một mảnh đại lục hoàn toàn mới, ngay cả bụi đất cũng không có. Chỉ có những nơi bị tử lôi đánh xuyên qua không ngừng từ chảy ra dung nham!
Lệ Kinh Thiên cùng tứ quỷ một lần nữa đi tới nơi này, dùng thần thức dò xét, nhưng làm thế nào cũng tìm không thấy bóng dáng của Trác Phàm cùng Cổ Tam Thông, trong lòng đều bất giác trầm xuống!
“Trác quản gia cùng tiểu quỷ kia nhất định đã bị tử lôi kia bổ đến hồn phi phách tán, không tìm được bọn họ nữa!” Quỷ Lanh Lợi ai thán một tiếng, lắc đầu.
“Oa, Trác quản gia thật đáng thương, tại sao lại muốn chôn cùng tiểu quỷ kia chứ?” Quỷ Nhát Gan sụt sịt cái mũi, buồn bã nói: “Thực ra Trác quản gia đối xử với chúng ta vẫn rất tốt, chí ít vào thời khắc mấu chốt hắn vẫn không tử bỏ chúng ta!”
“Ai, đúng vậy a, nếu là tông chủ mà nói, hắn đoán chừng đã sớm coi chúng ta là dê thế tội!” Quỷ Hung Sát thở dài, cũng có chút bi ai, có điều rất nhanh liền nhếch miệng lên, cười to: “Bất quá theo phương diện tốt mà nói, chúng ta không phải lại tự do sao? Ha ha ha...”
Nghe được lời này, ba quỷ còn lại sững sờ, cũng cao hứng bừng bừng nhảy dựng lên: “Đúng thế, đúng thế...”
Lệ Kinh Thiên sắc mặt âm trầm, hai đầu lông mày run rẩy, mãnh liệt xoay người phẫn nộ quát: “Người nào nói cho các ngươi được tự do? Đã tiến vào Lạc gia, thì không dễ dàng ra ngoài như vậy đâu!”
“Hừ, bằng lão gia hỏa như ngươi mà cũng muốn quản chúng ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai, Trác quản gia sao?” Quỷ Hung Sát khinh thường bĩu môi.
Cười lạnh, Lệ Kinh Thiên động động ngón tay: “Các ngươi cho rằng chỉ có Trác quản gia có thể điều động huyết tằm sao? Hừ, để ta đàng hoàng mà nói cho các ngươi, nếu không phải lão phu có biện pháp khống chế các ngươi, Trác quản gia làm thế nào có thể trước khi đi, đem bọn ngươi giao cho lão phu?”
Trong lòng không khỏi run lên, tứ quỷ đồng loạt cả kinh thất sắc, vừa hồ nghi lại vừa cảnh giác nhìn về phía hắn.
“Hừ, không tin a, muốn lão phu thử cho các ngươi nhìn hay không?”
“Ách, đừng đừng đừng, chúng ta tin tưởng!” Trước khi Lệ Kinh Thiên động thủ kết ấn, tứ quỷ lập tức khoát khoát tay, cầu xin tha thứ. Tiếp theo, liền đau khổ cùng nhau bái nói: “Lệ lão, về sau chúng ta đều nghe theo ngươi!”
Hài lòng gật đầu, Lệ Kinh Thiên trợn mắt nói: “Như vây mới đúng chứ, hiện tại các ngươi theo ta quay lại Phong Lâm Thành, đóng giữ Lạc gia. Lão phu sẽ thỉnh cầu tiểu thư, cho các ngươi danh xưng trưởng lão tương xứng. Bằng không, đi làm hạ nhân tẩy nhà xí cho ta đi!”
“Ách, chúng ta muốn làm trưởng lão, chúng ta không tẩy nhà xí!” Tứ quỷ không khỏi quýnh lên, ào ào nghe lời, hướng Phong Lâm Thành phương hướng bay đi.
Nhìn bóng dáng bọn hắn đi xa, Lệ Kinh Thiên chuyển hướng nhìn về phía một mảnh hư vô kia, thở dài: “Trác quản gia, theo ngươi ngốc suốt một thời gian dài, lão phu cũng học được cách Cáo mượn oai Hùm rồi. Bất quá ngươi yên tâm, mặc kệ bây giờ ngươi ở nơi nào, lão phu thủy chung vẫn cho rằng ngươi còn sống. Bốn tên dở hơi này, lão phu nhất định sẽ trông chừng thật kỹ,... Chờ ngươi trở về!”
Nói xong, Lệ Kinh Thiên cũng quay người đuổi theo tứ quỷ, nơi này chỉ còn lại một mảnh hoang vu...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất