Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 443: Lao Ra Sinh Lộ(1)

Chương 443: Lao Ra Sinh Lộ(1)
Chậm rãi mở to mắt, Trác Phàm phát hiện hắn thế mà không chết, mà quanh thân còn bị Thanh Viêm bao trùm, không khỏi kinh hãi. Hắn vạn vạn không nghĩ đến, Thanh Viêm lại có thể ngăn cản tia tử lôi đáng sợ kia!
Đồng thời,bóng vị cao thủ thần bí trong Vạn Thú sơn mạch kia, lại một lần xuất hiện trong đầu hắn.
Ban đầu, hắn không biết người kia có gì mục đích, vì sao lại muốn dưa Thanh Viêm kỳ dị này cho hắn. Nhưng hiện tại, hắn dường như đã minh bạch, đây rõ ràng cũng là có ý trợ giúp hắn tiến về Lạc Lôi Hạp!
Thế nhưng, hắn làm như vậy là có mục đích gì. Chẳng lẽ bên trong Lạc Lôi Hạp có thứ gì đó mà hắn muốn nhưng lại không thể tự mình đến lấy được?
Trong mắt Trác Phàm tràn đầy nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.
Hiện tại việc cấp bách của hắn là phải mau chóng rời khỏi nơi này, còn việc người kia có âm mưu quỷ kế gì, cũng là để sau rồi nói. Dù sao giờ khắc này, mạng của chính mình mới là trọng yếu nhất.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm vội vàng nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm đường ra bên trong cấm chế , trán đã tràn đầy mồ hôi. Những tia tử lôi này thì vô cùng vô tận, nhưng Thanh Viêm kia lại không biết có thể chống bao lâu, hắn nhất định phải nhanh tìm đường sống mới được!
Rầm rầm rầm!
Từng đạo từng đạo tử lôi liên tục bổ vào Thanh Viêm mang theo uy lực từ ngũ trọng thiên, đến lục trọng thiên, thất trọng thiên, thậm chí bát trọng thiên, thế nhưng Thanh Viêm vẫn sừng sững bất động, chỉ là khí thế của hỏa diễm đã yếu đi rất nhiều, tựa hồ tiêu hao không ít năng lượng.
Trác Phàm ôm lấy Cổ Tam Thông càng ngày càng đến gần hắc động kia. Thế nhưng khi phóng tầm mắt nhìn tới, chung quanh đều là một mảnh tử sắc phong bạo cùng tràn ngập tử lôi, không mảy may nhìn ra bất kỳ sơ hở nào của cấm chế.
Trác Phàm không khỏi khẩn trương, lông mày đã nhăn thành một đoàn!
Oanh!
Đột nhiên, một đoàn Cự Lôi đánh xuống, nện lên trên người bọn hắn. Thân thể Trác Phàm bất thình lình run lên một cái, cảm giác một trận tê tê dại dại, Thanh Viêm trên thân cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
“Tử lôi cửu trọng thiên!”
Trác Phàm không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng càng thêm kinh hãi. Chuyện làm cho hắn lo lắng nhất rốt cục cũng phát sinh, dưới uy lực tàn phá mạnh mẽ của tử lôi cửu trọng thiên tử, cho dù là Thanh Viêm kỳ dị cũng có chút cảm giác khó có thể chống đỡ.
Nếu vòng bảo vệ Thanh Viêm này bị phá, hai người bọn họ sẽ chỉ mất vài phút liền sẽ bị diệu thành cặn bã!
Tình thế trước mắt đã đến giây phút hung hiểm nhất, hắn làm sao còn dám lãnh đạm, vội vàng mở trừng trừng hai mắt nhìn bốn phía, khao khát có thể theo quỹ tích lưu động của tử lôi ở nơi này, tìm ra được mắt trận của cấm chế.
Thế nhưng cấm chế này lại quá cao thâm, lấy lý giải về trận pháp của Ma Hoàng hắn cũng khó mà tìm được mảy may dấu vết để lại. Xem ra cấm chế ở nơi đây là do cao thủ bố trí, không phải là người hắn có thể so sánh.
Bất quá suy nghĩ một chút cũng đúng, nơi này chính là di tích của Thiên Đế, người bố trận tự nhiên là một trong ba Thiên Đế mạnh nhất Thượng Cổ, là loại tồn tại không phải một cái tiểu Ma Hoàng như hắn có khả năng phỏng đoán?
Không khỏi hung hăng vỗ đầu một cái, lòng Trác Phàm nóng như lửa đốt, tựa như kiến trên chảo lửa, gấp gáp dậm chân, nhưng lại không thể làm gì được. Đối mặt với trận thức được Thiên Đế bố trí, hắn nhưng là thật sự không có cách nào, lực bất tòng tâm.
Oanh!
Lại là một đạo tử lôi cửu trọng thiên đánh xuống, Thanh Viêm không khỏi kịch liệt run rẩy, còn thân thể hắn thì đau xót, đã cảm giác được một tia tử lôi bổ lên thân hắn. Đoàn Thanh Viêm này, chỉ sợ cũng không duy trì thêm được bao lâu.
Trác Phàm không khỏi thở dài một tiếng, liên tục cười khổ.
Trước kia, hắn thực sự quá ngây thơ, còn muốn dùng Lôi Vân Tước ngăn cản tử lôi lục trọng thiên để vào trong di tích của Thiên Đế tìm kiếm. Nhưng bây giờ, hắn có Thanh Viêm giúp hắn cản lại tử lôi cửu trọng thiên, thậm chí đã đi tới chỗ sâu nhất trong cấm chế nhưng vẫn như cũ tìm không thấy lối đi vào.
Đường đường trận pháp của Thiên Đế, một cái Ma hoàng như hắn làm sao có khả năng phá được?
Liền xem như vào thời Thượng Cổ, cho dù là Cửu U Ma Đế được các nhà xưng tụng kiến thức uyên thâm rộng rãi, muốn phá trận thức Thiên Đế, đoán chừng cũng phải hao phí chút thời gian. Thế nhưng người ta hao phí chút thời gian cũng không sao, người ta có thể chịu nổi.
Thế nhưng hắn chỉ là một tu giả Đoán Cốt cảnh, giống như một con kiến hôi, vạn vạn hao không nổi a!
Trác Phàm vỗ trán một cái, không ngớt lời bi thiết. Nếu như lúc trước hắn mạo hiểm vì Cổ Tam Thông, xem như nhân sinh khó được mấy lần đọ sức hào khí. Nhưng hiện tại, hắn đúng là thật sự chính mình tự tìm đường chết.
Bởi vì tình cảnh bây giờ, cũng chính là tình cảnh của hắn sau này khi đi vào Lạc Lôi Hạp. Chỉ là hiện tại, hắn đến sớm hơn mà thôi. Nếu như bây giờ hắn không thể phá giải được trận thức này thì cũng đại biểu cho việc ngày sau hắn tiến vào nơi này cũng sẽ vẫn như cũ, không phá giải được.
Hắn, chẳng qua là đem thời gian tự mình đi tìm chết kéo lên sớm hơn một chút mà thôi!
Ai, Thanh Viêm a Thanh Viêm, ngươi kịp thời xuất hiện, cũng là để ta biết, ta chết không oan, hoàn toàn là chính mình tự tìm đường chết, có đúng hay không? Coi như hiện tại ta không chết vì Cổ Tam Thông, về sau cũng sẽ vì tiến vào di tích của Thiên Đế mà chết, đúng hay không?
Trác Phàm trong lòng cười khổ, buồn bã thở dài: “Ai, nói tóm lại, vẫn là ta quá tự đại. Tự cho là có được truyền thừa của Ma Đế, liền có thể đi khắp thiên hạ, thậm chí ngay cả cấm chế do Thiên Đế bố hạ cũng không để vào mắt, thật sự là buồn cười, quá buồn cười! May mắn là không có người nào biết ta tên là Ma Hoàng, nếu không, đoán chừng ta sẽ thành trò hề cho người trong thiên hạ...”
Trác Phàm lắc đầu, hắn đã nản lòng thoái chí, trong mắt hoàn toàn là tuyệt vọng, mặc cho tử lôi nhắm đánh cũng chỉ thờ ơ.
Đột nhiên, trong động khẩu đen nhánh kia lại lóe lên một đạo hồng mang!
Trác phàm hơi ngẩn ra, quay đầu qua nhìn, chỉ thấy hồng mang kia chỉ lớn tầm miệng chén, vậy nhưng nơi hồng mang kia bắn thẳng qua lại không có bất kỳ tử lôi nào đánh tới!
Ánh mắt không khỏi sáng lên, Trác Phàm tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, suy nghĩ một lát liền hô lớn: “Đúng, lúc đó Cửu ca cũng bị tử sắc phong bạo bao phủ, nhưng sau cùng lại đần độn u mê ra ngoài. Nói cách khác, trận thức này của Thiên Đế cũng không phải là hoàn mỹ, vẫn có sơ hở. Nhưng sơ hở này còn không phải là do hắn cố ý lưu lại, mà là có người đem trận thức này của hắn hủy một đoạn!”
Nghĩ tới đây, Trác Phàm lập tức lại nhìn về phía hồng mang kia, trong mắt không khỏi lóe lên một tia sợ hãi lẫn vui mừng.
Không sai, hồng mang kia chính là sơ hở, một lỗ hổng không biết là do người nào mở ra. Theo đường bắn ra của hồng mang liền có thể thoát ra ngoài. Mà ngược lại, tiến về phía trước theo hồng mang kia thì có thể đi vào bên trong di tích!
Hắc hắc hắc... Bất quá đã đi tới nơi này, lão tử làm sao có thể trốn đi? Đương nhiên là muốn đi vào tìm tòi hư thực! Ai biết lần sau đến, có thể lại tìm được cái sơ hở này hay không, dù sao cái trận thức này cũng tương đối khổng lồ!
Trong mắt Trác Phàm lóe lên tia hưng phấn, vẻ chán chường trước đó đều bị quét sạch, cười to: “Thiên Đế thì thế nào, không phải trận thức bố trí xuống vẫn như cũ bị người đánh ra một cái lỗ hổng lớn sao? Ha ha ha...”
Nếu như câu nói này bị Thiên Đế lão nhân gia ông ta nghe được, khẳng định sẽ tức giận đến xanh mặt, hung ác nhổ vào mặt hắn.
Tiểu tử không biết xấu hổ, cái này lỗ hổng này cũng không phải là do tên nhóc nhà ngươi mở ra, ngươi đắc ý cái gì?
Thế nhưng, tuy nói lỗ hổng này lớn, cũng chẳng qua là so với trận thức hoàn mỹ này mà thôi, nhưng là đối với Trác Phàm mà nói, hắn lại không đi vào cái lỗ hổng to bằng miệng chén này được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất