Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 446: Để ta làm cha ngươi đi(2)

Chương 446: Để ta làm cha ngươi đi(2)
Aizz, cho nên mới nói con mọt sách cố chấp a. . . Nhưng như vậy cũng tốt, nếu tiểu tử này bị dạy hư, lấy thực lực của hắn, còn có chỗ nào cho lão tử càn quấy?
"Đúng rồi, ngươi vừa mới nói ta giống phụ thân ngươi, giống chỗ nào?" Đột nhiên, Trác Phàm hỏi.
Cổ Tam Thông hơi đỏ mặt, ngượng ngùng lẩm bẩm nói: "Ngươi ôm lấy ta xông vào nơi này, cản lôi cho ta, ta cảm thấy như phụ thân che chở t. . ."
"Há, thì ra là thế!" Trác Phàm bừng tỉnh đại ngộ, có điều, đây chỉ là vì ngày sau thu phục hắn, cảm thấy hắn chết chỗ này thật đáng tiếc. Nếu như là hai người thật phải chết, hắn Trác Phàm quả quyết sẽ vứt bỏ tiểu tử này.
Thế nhưng, nói như thế nào đây, hiểu lầm này, để hắn đột nhiên có một ý tưởng. Sau đó, Trác Phàm lần nữa cười quỷ dị nói: " Tam Thông a, hay là để ta làm cha ngươi!"
Trác Phàm không biết xấu hổ, xưng hô lập tức biến đến thân mật.
Cổ Tam Thông sững sờ, dường như không có gì phải kháng cự, nhưng vẫn khó chịu nói: "Ta tại sao có thể nhận ngươi làm cha, ta hơn 300 tuổi, ngươi mới bao nhiêu. . ."
"Có gì mà lạ? Ngươi tuy hơn 300 tuổi, nhưng tâm trí vẫn còn con nít, cần người bảo hộ!" Trác Phàm hét lớn, nghĩa chính ngôn từ, sau đó ôn nhu nói: "Nói như thế nào đây, có lẽ là duyên phận a, từ khi ta thấy ngươi, ta liền đặc biệt yêu quý!"
"Thật sao?" Cổ Tam Thông nhíu mày, trong mắt dường như có vẻ vui mừng.
Trác Phàm khẽ gật đầu, cười nhẹ một tiếng. Đúng vậy a, chắc chắn rồi, chỉ riêng cái quái lực ngươi, lão tử đã rất thích, mau về dưới trướng lão tử đi!
Cổ Tam Thông trầm ngâm một trận, mò sờ cằm, dõng dạc nói: "Vậy ta nhận ngươi làm cha nuôi, có chỗ tốt gì?"
Con mẹ nó!
Trác Phàm thầm mắng một trận, nhưng cũng hiểu, sau đó cười nói: "Ta có thể bảo vệ ngươi!"
"Ta cần ngươi bảo hộ?"
"Sao lại không cần, vừa mới rồi không phải chính là ta bảo vệ ngươi sao?" Trác Phàm trịnh trọng nói: "Huống hồ, tuy ngươi rất mạnh, nhưng quá ngây thơ thiện lương, ra ngoài dễ bị lừa a. Ngươi thử nghĩ xem, nếu không phải ngươi dễ dàng đã tin tên Nhân Thánh kia, làm sao lại bị lừa đi bảo vệ hoàng thất ngàn năm, muốn báo thù đều không làm được?"
"Nếu ngươi nhận ta làm nghĩa phụ, lão tử nhất định kiểm tra dạy dỗ ngươi thật tốt, vạch trần tất cả những kẻ dám lừa ngươi! Bà mẹ nó, dám gạt nhi tử của ta, đúng là không muốn sống, thật sự cho rằng trong nhà không có đại nhân a!"
Trác Phàm nước bọt bay loạn, khoác lác không biên giới, lại chọc cho Cổ Tam Thông cười to lên, nhưng trong lòng lại có một dòng nước ấm chảy qua: "Hai cha con chúng ta, chính là thực lực mạnh nhất cùng tối cao trí tuệ kết hợp! Lúc trước ngươi cũng đã thấy lão đầu kia cùng bốn tên quái vật kia a, ta không mạnh bằng bọn họ, nhưng bọn họ còn không phải phải ngoan ngoan nghe lời ta sao? Nói như thế nào nhỉ, đây chính là trí tuệ. Nhân sở trí, trí sở lực. . ."
Cổ Tam Thông nghe mà sửng sốt, liên tục gật đầu.
Sau cùng, Trác Phàm làmmột kích trí mạng: "Theo ta, lão tử mang ngươi trang bức tận trời, thiên hạ lại không ai có thể khi dễ ngươi. Ít nhất, ngươi rốt cuộc không cần ăn những dược tài như đồ bỏ đi nữa, chỉ cần ta có thể tìm được dwoj tài bát phẩm, thì tuyệt sẽ không cho ngươi ăn dược tài thất phẩm!"
Nói xong, Trác Phàm lập tức xuất ra 20 kiện dược tài thất phẩm, cười khổ nói: "Vì thể hiện thành ý, đây là tất cả thất phẩm dược tài mà ta có. Mà lại ta cũng thừa nhận, lúc trước tìm dược tài cho ngươi, đều là đồ sẵn có, chỉ có món bát phẩm dược tài kia, là thật xâm nhập lôi trận, trăm cay nghìn đắng mới tìm được!"
Trác Phàm chém vô cùng diệu, thật giả kết hợp, thừa nhận sai lầm nhỏ để giấu diếm đại tội, còn có thể lấy được tín nhiệm. Hắn biết Cổ Tam Thông để ý nhất là người có hại hắn hay không, cho nên vô luận như thế nào, Trác Phàm cũng không thể thừa nhận lôi trận là hắn bày bố.
"Ta biết!" Cổ Tam Thông cầm phắt lấy dược tài, quả nhiên mắc lừa: "Lúc trước ta còn hoài nghi có phải các ngươi hại ta hay không, bây giờ ta mới hoàn toàn tin tưởng, ngươi đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không có gì phải giấu diếm nữa."
"Thực ra, ăn dược tài hay không, không quan trọng, cảm giác mong ngóng chờ dược tài, mới là thứ ta muốn nhất. Giống như trước, nghĩa phụ thường xuyên đi ra ngoài hơn mười ngày, hoặc là một tháng, tìm cho ta dược tài ăn. Tuy người tìm được về chỉ là một số dược tài nhất nhị phẩm cặn bã, nhưng mỗi ngày dưới ánh tà dương, tâm tình trông mong người mang về dược tài, lại rất dễ chịu. . ."
"Ách, đã vậy, vậy ngươi đưa dược tài kia ta, ta cũng cách hơn mười ngày, định lượng mang dược tài về cho ngươi một lần!" Trác Phàm liếm liếm môi nói.
Cổ Tam Thông lập tức giấu dược tài sau người, bĩu môi nói: "Đã cho ta rồi còn muốn đòi vè, có ngươi nào làm cha như thế sao?"
Trác Phàm nghe vậy, lập tức đại hỉ nói: "Nói như vậy, ngươi nhận ta làm nghĩa phụ?"
Cổ Tam Thông trầm ngâm một trận, cuối cùng ngượng ngùng gật đầu.
Thấy vậy, Trác Phàm không khỏi ngửa mặt lên trời cười dài!
Ha ha ha. . . Về sau có quái vật này làm nhi tử, dù có là bảy thế gia hay là Đế Vương Môn, lão tử xem ai dám chọc lão tử. . .


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất