Chương 459: Bị để mắt(1)
"Gia tộc chiến nhị lưu thế gia, người thắng trận, Phong Lâm Thành, Lạc gia!" Một lão giả mặc trường bào chậm rãi bay lên diễn võ đài, lớn tiếng tuyên cáo!
Vừa dứt lời, chung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm, đồng thời, tiếng thán phục của mọi người cũng liên tiếp!
"Lạc gia đã thắng liên tiếp 18 trận a, thật không dám tưởng tượng, trước kia bọn họ còn là tam lưu thế gia!"
"Đúng vậy a, mà lại nghe nói đệ nhất cao thủ của bọn họ còn chưa xuất hiện. Là một vị quản gia tuổi trẻ tên Trác Phàm, nghe nói thực lực có thể so với lục long nhất phượng của bảy thế gia, được xưng là long đầu thứ bảy của Thiên Vũ, Trùng Thiên Ma Long!"
"Cái gì? Thực lực Lạc gia thật sự cường hãn như thế, vậy trước kia bọn họ sao lại không có danh tiếng gì. . ."
". . ."
Trên khán đài, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, lại xì xào bàn tán. Vị trí tầng trên cùng của đài cũng có mấy bóng người quen thuộc. Chính là những nhân vật đại biểu của ngự hạ thất gia, lục long nhất phượng!
"Ha ha ha. . . Nói gì tam lưu thế gia, lúc trước tiểu tử kia khẳng định đang gạt ta! Gia tộc kia, trong hàng ngũ nhị lưu cũng coi như trung thượng đẳng, lại bị Lạc gia lấy ít thắng nhiều. Nếu đây coi là tam lưu, vậy nhị lưu là cái gì? Đúng không, Ngưng Nhi?" Tạ Thiên Dương cười cười, nhìn về phía vị mỹ nữ thanh thuần bên cạnh.
Tiết Ngưng Nhi lại không nhìn Tạ Thiên Dương, chỉ là chăm chú nhìn diễn võ đài, thì thào lên tiếng: "Vì sao khôngcó Trác đại ca, hắn không tham gia sao?"
"Ngưng Nhi, ngươi làm gì mà cứ phải luôn nhắc đến hắn vậy, thật là mất hứng!" Tạ Thiên Dương vẻ mặt khó chịu bĩu môi, chua xót nói.
Lúc này, bên cạnh bọn họ, Tạ Thiên Thương trong tay nắm chặt một thanh trường kiếm, đạm mạc lên tiếng: "Xem ra, lời đồn kia là thật, Trùng Thiên Ma Long, Trác Phàm, thật sự đã không còn trên đời này!"
"Cái gì, truyền ngôn gì?" Tiết Ngưng Hương không khỏi quýnh lên.
Tạ Thiên Thương trầm ngâm một trận, lạnh lùng nói: "Nghe đồn năm năm trước, Trác Phàm xông vào Lạc Lôi Hạp, đã táng thân bên trong. Đáng tiếc, nghe các ngươi tán dương hắn như thế, ta cũng muốn mở mang kiến thức chút, xem thực lực của hắn đến cùng như thế nào. . ."
"Đại ca!" Không đợi hắn nói hết, Tạ Thiên Dương liền hét lên, nhưng đã muộn.
Lúc quay đầu nhìn về phía Tiết Ngưng Hương, trong mắt nàng đã tràn đầy nước mắt, không thể tin lắc đầu: "Nói bậy, Trác đại ca không có khả năng xảy ra chuyện. . ."
"Ừm, Ngưng Nhi, ngươi đừng kích động, hắn chỉ là mất tích, vẫn chưa có người nào phát hiện thi thể của hắn. . ." Tạ Thiên Dương mới nói đến đây, Ngưng Nhi đã hằm hằm nói: "Thiên Dương ca, vì sao ngươi không nói chuyện này cho ta?"
Tạ Thiên Dương nghẹn lời, cuối cùng mới thở dài nói: "Aiz, ta chính là sợ ngươi quá thương tâm, cho nên mới. . ."
Đột nhiên, một tiếng cười to truyền đến, "Ha ha ha. . . Cũng bởi vậy, mới càng phải nhanh chóng nói cho nàng, đau dài không bằng đau ngắn a! Ngươi chẳng lẽ không biết, nhớ thương lâu dài sẽ chỉ làm một nữ nhân càng đau đớn hơn sao?"
Ba người giật mình, vội vàng quay đầu, thấy Long Quỳ cùng Long Kiệt đang đi tới bên này. Tạ Thiên Thương khẽ híp mắt, lạnh lùng lên tiếng, kiếm trong tay đã rung động: "Tiềm Long Các, Thâm Uyên Tiềm Long, Long Hành Vân! Kính đã lâu. . ."
"Aizz, đừng đừng đừng, chúng ta là liên minh đó, ngươi đừng có vừa thấy mặt liền muốn rút kiếm!" Phát giác chiến ý trên thân Tạ Thiên Thương, Long Hành Vân vội vàng khoát khoát tay nói.
Tạ Thiên Thương thật chặt chuôi kiếm, mới kềm chế chiến ý trong lòng: "Xin lỗi, ta thấy cao thủ, liền không nhịn được muốn đọ sức một phen. Vừa rồi có đắc tội, thất lễ!"
Long Hành Vân nhìn xuống diễn võ đài, thở dài: "Tại hạ cũng đã sớm nghe nói đại danh Trác Phàm, lần này cũng muốn mở mang kiến thức, đáng tiếc, xem ra vô duyên gặp gỡ!"
"Vì sao nói như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng nhận định Trác đại ca hẳn phải chết sao, không phải còn chưa tìm được thi thể của hắn sao?" Ngưng Nhi không khỏi quýnh lên, lớn tiếng nói.
Long Hành Vân bất đắc dĩ lắc đầu, rồi sắc mặt đột nhiên biến đến cực kỳ nghiêm trọng: "Người chết trong Lạc Lôi Hạp, căn bản chết không toàn thây. Nếu Trác Phàm may mắn chạy trốn được như cửu thúc năm đó, hẳn là đã xuất hiện trên diễn võ trường. Nhưng Lạc gia chiến được 28 trận rồi, hắn một lần cũng không lộ diện. Bây giờ, đừng thấy Lạc gia toàn thắng mà quên mất tình hình thực tế, bọn họ đã cố hết sức rồi, chỉ sợ sơ xẩy chút thôi sẽ xuất hiện thương vong, tình huống này mà hắn còn chưa xuất chiến, ta chỉ có thể cho là hắn không còn tại thế!"
Tiết Ngưng Hương bất giác run run, tuy rất không nguyện ý tin tưởng đây là sự thật, nhưng trong nội tâm nàng cũng hiểu, những lời này thật sự rất có lý, nàng căn bản không thể phản bác.
Sau đó, trong lòng liền càng thêm thống khổ!
Tạ Thiên Dương thấy thế, hai tay thầm nắm chặt, giữ im lặng, nhưng bờ môi lại hung hăng cắn vào nhau, dường như thầm hận mình vô năng!
"Đúng rồi, các ngươi cho rằng, không có Trác Phàm, Lạc gia có cần phải thành minh hữu với chúng ta không?" Đột nhiên, Long Hành Vân hỏi.