Chương 461: Gây chuyện
"Đại tiểu thư, thiếu gia, hai người vất vả rồi!" Trong trận doanh Lạc gia, tỷ đệ Lạc Vân Thường xung quanh được mười thiếu niên hộ vệ, trong tiếng vỗ tay sôi động của mọi người mà đi xuống diễn võ đài. Bàng thống lĩnh chạy tới trước thăm hỏi, nhìn bộ dáng thở hồng hộc hai người mà không khỏi đau lòng. Nếu không phải hắn tuổi đã quá quy định, hắn nhất định sẽ lên sân chiến đấu cho hai người.
Lạc Vân Thường khẽ gật đầu, lại không nói gì, có vẻ còn khá mỏi mệt.
Bàng thống lĩnh không còn dám quấy rầy, vội vàng dẫn hai người đi nghỉ ngơi, sau đó mới nhìn về phía mười tên thiếu niên, khen ngợi gật đầu: "Hôm nay, các ngươi biểu hiện cũng rất tốt, cho các ngươi một công!"
Mười thiếu niên gật đầu, trên mặt không có vẻ quan tâm hơn thua, biểu lộ không có chút biến hóa nào.
Lạc Vân Hải thấy vậy, không khỏi tán thưởng: "Bàng thống lĩnh, ngươi đến cùng là huấn luyện như thế nào vậy, những hộ vệ này tuổi còn nhỏ, lại kiên nghị như thế, cho dù là trong Độc Cô đại quân, ta cũng chưa từng gặp người như vậy!"
"Hắc hắc hắc. . . Thiếu gia, ngài có chỗ không biết. Bọn này đều là được Lão Bàng ta huấn luyện dựa theo biện pháp của Trác quản gia, bọn họ tùy thời có thể hy sinh vì Lạc gia. . ."
Bàng thống lĩnh đang dương dương đắc ý, lại đột nhiên khẽ giật mình, nhìn về phía Lạc Vân Thường, ngay sau đó không nói thêm gì nữa, sắc mặt cũng không khỏi đau thương lên.
Lạc Vân Thường bất giác nắm chặt tay, trong đôi mắt lệ quang thoáng hiện.
Lạc Vân Hải hung hăng trừng Bàng thống lĩnh, oán giận nói: "Để ngươi nói phương pháp huấn luyện, nói thẳng ra là được, sao lại nói chết chóc. . ."
Bàng thống lĩnh gượng cười một tiếng, vung tay hung hăng tự cho mình hai cái bạt tai, nổi giận mắng: "Đều là cái miệng thúi của Lão Bàng ta. . ."
"Aiz, Bàng thống lĩnh, ngươi đừng như vậy, ta không trách ngươi!"
Lạc Vân Thường vội kêu lên, rồi lại buồn bã nói: "Năm năm, không có tin tức của hắn. Tuy Lệ lão nói hắn nhất định còn sống, thế nhưng hắn nói nào có chút nắm chắc. Nếu hắn còn sống, tại sao đến bây giờ vẫn không có tin tức. . ."
Nói rồi, nàng đã không kìm được mà nước mắt trượt xuống như mưa!
Lạc Vân Hải nhìn mà đau lòng, Bàng thống lĩnh cũng ai thán một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, không biết nên khuyên giải như thế nào. Trác Phàm mất tích, hoặc là đã bỏ mình, là sự thật khiến cả Lạc gia không ai muốn tiếp nhận, nhưng lại không thể không tiếp nhận!
Toàn bộ Lạc gia, đều rơi vào trong thời khắc nặng nề bi thống ấy.
Rồi không có Trác Phàm, thái độ của những kẻ được gọi là minh hữu với Lạc gia, dường như cũng phát sinh biến hóa, viện trợ đối với Lạc gia đã bắt đầu giảm bớt.
Đây thật là, người đi trà lạnh a!
Có đến vài lần, Lạc Vân Thường hận không thể đưa mấy vị Thần Chiếu trưởng lão trấn thủ gia tộc kia ra, cho bọn họ nhìn xem. Trác Phàm tuy không còn, nhưng những điều hắn lưu lại thì không thể coi thường.
Lạc gia hiện tịa, hoàn toàn có thực lực đặt song song cùng bảy nhà!
Nhưng vừa nghĩ đến lời cảnh cáo của Trác Phàm, bất cứ lúc nào đều không thể lộ diện át chủ bài cho người khác, kể cả bằng hữu, Lạc Vân Thường liền đè xuống ý nghĩ này.
Giờ khắc này, nàng càng muốn chứng minh cho chúng nhân thấy, Lạc gia bọn họ có thực lực làm nên một trận chiến trong bách gia tranh minh.
Cho nên, vô luận như thế nào, nàng nhất định phải dẫn dắt Lạc gia đi đến trận chiến cuối cùng!
Hít một hơi thật sâu, Lạc Vân Thường xóa đi nước mắt, lần nữa hiện lên vẻ kiên định, đứng dậy, đi ra ngoài: "Đi thôi, đại trưởng lão chắc là chờ bên ngoài đã lâu!"
Những năm này Trác Phàm không tại, Lạc Vân Hải rèn luyện trong Độc Cô quân, toàn bộ Lạc gia liền do đôi vai của vị đại tiểu thư này gánh lên. Nàng không có bản lĩnh như Trác Phàm, lại từ thái độ khiếp đảm ban đầu khi đối mặt thất thế gia, dần biến thành có thể nhìn thẳng, bắt đầu có một khí thế của đại nhân!
Thế nhưng những chua xót bên trong, bị bao nhiêu chế nhạo cùng khinh miệt, cũng chỉ có mình nàng biết được!
Bàng thống lĩnh cùng Lạc Vân Hải liếc nhau, theo thật sát nàng. Chỉ chốc lát sau, đám người liền đến chỗ cửa lớn diễn võ trường.
Chỗ đó sớm đã có đại trưởng lão Lôi Vân Thiên, mang theo một đám ngụy Thiên Huyền chờ.
"Vân Thường, Vân Hải, chúc mừng các ngươi, thắng liên tiếp 18 trận!" Lôi Vân Thiên tiến lên ôm quyền, vẻ mặt vui cười dạt dào nói.
Lạc Vân Thường nhíu mày, cười nói: "Lôi bá bá, ngài ở bên ngoài mà cũng biết chúng ta thắng lợi sao?"
"Đó là đương nhiên, tiếng vỗ tay sôi động như vậy, những ngày này, ta nghe đến quen luôn rồi, sao có thể nhận lầm? Ha ha ha. . ." Lôi Vân Thiên cười lớn nói.
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ lướt qua tai, Lạc Vân Thường đang cười nói tự nhiên bỗng giật mình khựng lại, vô ý thức sờ sờ vành tai, lại sắc mặt đại biến!
"Sao vậy, Vân Thường!" Lôi Vân Thiên sững sờ hỏi.
Lạc Vân Thường khẽ chau mày, nghi hoặc nói: "Ta. . . tai, khuyên tai của ta . . .mất rồi!"
"Tỷ, có phải tỷ làm rơi chỗ nào hay không?" Lạc Vân Hải nghe vậy liền nhìn chung quanh, ngay sau đó lớn tiếng quát: "Tất cả mọi người nghe đây, tỷ ta đánh rơi khuyên tai, mọi người giúp đỡ tìm đi!"
Kết quả là, tất cả mọi người cúi đầu nhìn tới nhìn lui, tìm kiếm vòng khuyên nhỏ, lại cái gì cũng không tìm được.
Đúng lúc này, một tiếng cười quái dị đột nhiên truyền đến: "Ha ha ha. . . Một đám ngu ngốc, thứ các ngươi muốn tìm, ở đây này!"
Đinh linh linh!
Một tiếng vang thanh thúy phát ra, mọi người vội vàng nhìn qua, chỉ thấy một vị nam tử thân mang áo bào xanh tà dị, trong tay đang cầm lấy khuyên tai tinh xảo, lắc lắc phát ra tiếng vang êm tai.
Lạc Vân Thường không khỏi cả kinh nói: "Đó. . . Đó là khuyên tai của ta!"
"Khoái Hoạt Lâm, Xuyên Lâm Dực Long, Lâm Toàn Phong!" Lạc Vân Hải càng kinh hãi hơn, theo bản năng hét to lên.
Lời vừa nói ra, toàn bộ mọi người xung quanh đều khiếp sợ nhìn về phía nam tử kia. Đây chính là một trong những đệ tử mạnh nhất Thiên Vũ, một trong lục long nhất phượng, Xuyên Lâm Dực Long?
Nhất thời, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên ngưng trọng! Thật không biết Lâm Toàn Phong vì sao lại muốn gây chuyện với bọn họ? Thế nhưng ngự hạ thất gia ngươi tìm gốc rạ như chúng ta làm gì, không sợ mất thân phận sao.
Lâm Toàn Phong nhìn Lạc Vân Hải thật sâu, nhíu nhíu mày nói: "Không hổ là ngũ hổ của lão già kia, vậy mà có thể nhận ra ta"
Lạc Vân Hải chỉnh lại thân thể, không sợ hãi chút nào, hét lớn: "Ngươi có ý gì? Đừng quên trước khi bách gia tranh minh khởi tranh, các đại thế gia không thể tùy ý gây chuyện! Ngươi cản đường chúng ta, chẳng lẽ muốn khiêu khích cấm lệnh mà Độc Cô nguyên soái lập xuống sao?"
"Hắc hắc hắc. . . Ngươi đừng có lấy lão già kia ra dọa người, bổn công tử không sợ!" Lâm Toàn Phong không khỏi xùy cười một tiếng, "Tiểu tử, ngươi biết ta chắc chắn là từ lão đầu kia, nhưng ngươi có biết, vì sao hắn để ngươi biết về những nhân vật như chúng ta không? Nói cho ngươi biết, có ít người, ngay cả lão nhi kia cũng không thể trêu vào, nói cho ngươi biết để ngươi cẩn thận. Còn cấm lệnh gì đó, không quản được trên đầu bảy thế gia chúng ta!"
Lạc Vân Hải nộ khí quát: "Ngươi dám công nhiên chống lại cấm lệnh, đợi ta báo cáo nguyên soái, chắc chắn phải nghiêm trị ngươi!"
"Ha ha ha, tiểu nhi ngây thơ, bổn công tử đã nói, lão đầu kia không quản được ta!"
Dứt lời, Lâm Toàn Phong chợt biến mất, đến khi hiện thân lần nữa, đã xuất hiện bên cạnh Lạc Vân Thường. Còn bình tĩnh ngửi hương thơm trên người nàng, lắc lắc khuyên tai trước mặt nàng, cười tà nói: "Mỹ nữ, hôm nay có muốn bồi bổn công tử một đêm không?"
Lạc Vân Thường lập tức giận dữ, đồng thời vung tay lên: "Hạ lưu!"
Bạch!
Thế mà, một chưởng này lại đập vào hư không, Lâm Toàn Phong lần nữa trở lại vị trí ban đầu, cười nhạo nói: "Ha ha ha. . . Nguyên lai Lạc gia chỉ có chút năng lực ấy, ngay cả người có thể động vào bổn công tử cũng không có, thế mà cũng dám hung hăng càn quấy?"
"Người đâu, chúng ta cùng tiến lên!" Lôi Vân Thiên hét lớn, ngay sau đó liền dẫn đầu xông lên.
Lúc tu vi Thiên Huyền ngũ trọng của hắn, chỉ là trong nháy mắt đã đến trước người Lâm Toàn Phong, nhất chỉ đánh ra. Thế nhưng, Lâm Toàn Phong lại nhếch miệng lên, không sợ chút nào. Sau một khắc, một chuyện làm cho người khó có thể tin phát sinh.
Chỉ thấy bóng người hắn lóe lên, rồi biến mất, ngay sau đó, hơn hai mươi tên ngụy Thiên Huyền sau lưng Lôi Vân Thiên, trong nháy mắt bị đánh gục.
Sau đó, Lâm Toàn Phong lại trở về vị trí lúc trước, lúc này, Lôi Chỉ của Lôi Vân Thiên còn chưa vọt tới. Hắn còn có thời gian ngáp nhẹ, rồi mới nhẹ nhàng nắm tay lại, bôn lôi lập tức bị dập tắt trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng cười nhạo nói: "Quá chậm!" Dứt lời, Lâm Toàn Phong lại tung cước, đá bay bộ xương già của Lôi Vân Thiên ra.
Lôi Vân Thiên lập tức phun máu, bất đắc dĩ đổ người vào tỷ đệ Lạc Vân Thường. Đến tận lúc này, hơn hai mươi tên ngụy Thiên Huyền mới vừa hay ngã xuống đất!
Thật nhanh!
Lạc Vân Hải vẻ mặt ngưng trọng. Tuy hắn biết Lâm Toàn Phong là lấy tốc độ nổi danh, nhưng lại không ngờ nhanh đến mức khủng khiếp như vậy, quả thực đã thoát khỏi hạn chế thời không.
Mới vừa rồi, hắn căn bản không thấy rõ Lâm Toàn Phong xuất thủ như thế nào, dường như hắn vẫn luôn đứng một chỗ.
Sau đó không cần suy nghĩ, Lạc Vân Hải vội vàng ngăn trước người tỷ tỷ, vẻ mặt đề phòng. Lạc Vân Thường cũng đầy mặt ngưng trọng, cùng Bàng thống lĩnh liếc nhau, như lâm đại địch nhìn về phía trước.
Thực lực lục long, bọn họ không thể đối phó nổi! Bây giờ, bọn họ hy vọng người kia đột nhiên xuất hiện dường nào. . .