Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 465: Ma Long hiện thân(2)

Chương 465: Ma Long hiện thân(2)
Cùng lúc đó, một ngọc chưởng đầy ý lạnh đánh xuống đỉnh đầu hắn.
Lần này, hắn không thể nhích người, dưới lại có Long Hành Vân nhất trảo, bên trên có ngọc chưởng từ Sở Khuynh Thành, dưới tình huống coi thường tất cả, liền thành cá trong chậu!
Hoàng Phủ Thanh Thiên cười lạnh, vẫn không thấy vẻ bối rối sợ hãi nào, chỉ là thì thào lên tiếng: "Thì ra là thế, các ngươi thừa dịp tứ hổ ngăn cản ta, đã bố trí hàn băng lĩnh vực chỗ này! Không tệ không tệ, coi như bổn công tử thua một bậc, đáng tiếc. . ."
Đùng! Đùng!
Hai tiếng nổ mạnh đồng thời vang lên, Sở Khuynh Thành vỗ trúng chưởng lên đỉnh đầu hắn, Long Hành Vân cũng đúng lúc móc trảo vào bụng hắn. Tuy hạ lưu, nhưng thật sự đã trực kích yếu hại!
Một chuyện làm cho người không thể tin được phát sinh.
Lục long nhất phượng, một kích của hai cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong, lại hoàn toàn không thể rung chuyển tên quái vật này mảy may!
Cả hai đều co rụt mắt lại, Sở Khuynh Thành cùng Long Hành Vân liếc nhìn nhau, đều kinh hãi không nói nên lời! Tên quái vật này, đến cùng là cường hãn tới cỡ nào vậy, quả thực không phải người!
Hoàng Phủ Thanh Thiêncười nhẹ lắc đầu: "Đáng tiếc. . . Thực lực các ngươi quá yếu, châu chấu đá xe, tự rước lấy nhục!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy tinh quang trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất.
Sau một khắc, oanh một tiếng vang thật lớn, toàn thân sáng chói lên kim quang, có tiếng Long ngâm nổ lớn. Một đầu kim sắc Long ảnh đột nhiên chui ra từ cơ thể hắn, nhất thời đánh bay hai người ra ngoài, cả hai đều phun máu thụ thương.
Ngay sau đó, đầu Kim Long kia lại trở về trong cơ thể hắn.
"Đó . . Đó là thứ gì vậy?" Long Hành Vân không thể tin nhìn Hoàng Phủ Thanh Thiên, thì thào lên tiếng, người người cũng hoảng sợ nhìn hắn.
Trong cơ thể hắn, phảng phất có thứ gì đó cực kì lớn mạnh đang bảo vệ hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thiên xùy cười ra tiếng: "Đó là minh chứng đế vương, ngươi không xứng biết được!"
Nói xong, Hoàng Phủ Thanh Thiên liền không nhìn hắn nữa, chỉ để lại hắn đầy mặt kinh hãi ngồi liệt trên đất.
Bạch!
Lắc mình một cái, Hoàng Phủ Thanh Thiên đến trước mặt hai người Lạc Vân Thường. Hai người giật mình, quay đầu lại, thấy Sở Khuynh Thành, Tạ Thiên Thương cùng Long Hành Vân cùng Thiên Vũ Tứ Hổ đều đã trọng thương ngã xuống đất, không đứng dậy được, hoảng sợ từ đáy lòng liền dâng lên tận đầu!
Tuy vừa mới rồi như qua một trận chiến đấu kịch liệt, nhưng lại chẳng qua là chuyện giữa một hơi thở thôi. Về phần những hành động của bọn họ, căn bản không ngăn nổi Hoàng Phủ Thanh Thiên một phân một hào!
"Ngưng Nhi, cẩn thận!" Tạ Thiên Dương hét lớn, cùng bọn người Long Quỳ Long Kiệt đồng loạt xông lên. Nhưng ngay cả tam long nhất phượng đều không thể ngăn cản hắn, bọn họ được không?
Đáp án, hiển nhiên là phủ định!
Chỉ một cái vung ta, mọi người liền bị Hoàng Phủ Thanh Thiên đánh bay ra ngoài, trọng thương ngã xuống đất không dậy nổi.
Hoàng Phủ Thanh Thiên vẫn cứ nhìn chằm chằm Lạc Vân Thường, cười lạnh thành tiếng: "Lạc tiểu thư, ta xuất chưởng này, hai người các ngươi nhất định thịt nát xương tan, chết không toàn thây! Nếu đến lúc đó Trác Phàm còn không xuất hiện, hoặc hắn là chết thật, hoặc chính là rùa đen rút đầu, bổn công tử có gặp hay không, cũng không còn quan trọng!"
"Có cl, ngươi mới rùa đen rút đầu, Trác đại ca là đại anh hùng!" Ngưng Nhi bất khuất nhìn về phía hắn, mắng to.
Lạc Vân Thường chết ôm lấy Ngưng Nhi, cũng bình tĩnh gật gật đầu, nhìn hằm hằm hắn!
Hoàng Phủ Thanh Thiên khinh miệt cười: "Ta cũng hi vọng hắn là anh hùng!"
Dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Thiên chậm rãi đè chưởng xuống. Tốc độ kia chậm, càng khiến mọi người cảm thấy sự sợ hãi trước cái chết!
Lạc Vân Thường cùng Ngưng Nhi co rúm ốm nhau, hoảng sợ nhìn một chưởng kia, lại cố cường ngạnh ngồi thẳng lên, không bị hù ngã!
Những người khác muốn đi cứu, lại lực bất tòng tâm!
"Tỷ!" Lạc Vân Hải hét lớn, kéo lấy thân thể tàn tạ cố gắng xông lên, lại căn bản không thể đuổi kịp.
"Ngưng Nhi!" Tạ Thiên Dương cũng cắn răng nộ hống!
Một bàn tay của Hoàng Phủ Thanh Thiên đã áp đến trước mặt các nàng: "Ha ha ha. . . Xem ra, Trác Phàm thật sự sẽ không xuất hiện. Thật đáng tiếc, các ngươi phải vì hắn mà nộp mạng uổng rồi. Nếu không phải tiểu tử kia đắc tội Đế Vương Môn chúng ta, bổn công tử cũng sẽ không có thời gian rỗi với Lạc gia các ngươi. Cho nên, các ngươi có hận, thì phải hận Trác Phàm a, là hắn hại các ngươi!"
Lạc Vân Thường cùng Ngưng Nhi cắn thật chặt răng, không rên một tiếng!
Tạ Thiên Dương chỉ có thể đau đớn tự đấm ngực, dường như lại trở lại cảm giác bất lực lúc trước ở Thanh Minh Thành, nổi giận mắng: "Trác Phàm, tbd ngươi, vì sao mỗi lần ngươi gây chuyện, đều không lau sạch liền phủi mông chạy, hại Ngưng Nhi phải vì ngươi mà chết vô nghĩa! Tên hỗn đản ngươi, có lương tâm thì mau xuất hiện đi!"
Đám người Lâm Toàn Phong nghe thế thì đùa cười ra tiếng: "Xem ra Trác Phàm thật sự đã chết, chứ đến lúc này còn không xuất hiện thì hai đứa con gái kia chắc chắn phải chết!"
"Không, Trác Phàm sẽ không chết!" Lạc Vân Thường cắn môi, kiên định rống to.
Hoàng Phủ Thanh Thiên nghe thế thì nhíu mày, bàn tay to chợt dừng lại, cười nhạo nói: "Nếu như hắn thật không chết, thì ra đây chứng minh một phen a! cho dù hắn thật xuất hiện, cũng đã muộn, hắn không thể nào cản bổn công tử!"
Lạc Vân Thường lúng túng, trong mắt lệ quang chớp động, rống to lên: "Trác Phàm, nếu như ngươi còn sống, thì mau chạy ra đây! Chí ít, để cho ta gặp lại ngươi một lần cuối cùng được không????????????????????"
Tĩnh, chết tĩnh, mọi thứ xung quanh vẫn bình thường, không có một lời đáp lại, bọn người Lâm Toàn Phong thấy thế càng cười to lên, khinh miệt nhìn Lạc Vân Thường như nhìn một con ngốc!
"Vô dụng, an tâm đi chết đi!"
Bạch!
Hoàng Phủ Thanh Thiên đột nhiên tăng tốc, hai nữ nhất thời cảm thấy ngay cả hô hấp đều dừng lại, dường như sau một khắc sẽ thịt nát xương tan. Lạc Vân Thường đau đớn tuyệt vọng nhắm hai mắt, lòng tràn đầy không cam.
Vì sao đến cuối cùng, đều không thể gặp Trác Phàm một lần?
Ngưng Nhi lại thầm cầu nguyện, kỳ tích như khi ở Thanh Minh Thành, có thể một lần nữa xuất hiện!
Người nào, có thể đến cứu lấy chúng ta!
Đột nhiên, Lôi Linh Giới trong tay Tạ Thiên Dương cùng Ngưng Nhi đồng thời dần hiện ra lôi quang loá mắt. Hai người cùng giật mình, đồng thời hét lớn lên.
"Trác Phàm!"
"Trác đại ca!"
Oanh!
Nhưng đã muộn, chưởng phong đã không chút do dự đánh xuống, cả khu vực dưới đất trong nháy mắt bị san thành bình địa!
Tạ Thiên Dương kinh ngạc nhìn vùng phế tích, lực khí toàn thân đều mất sạch, ngã nhào xuống đất, ngăn không được nước mắt!
Đúng vào lúc này, một thanh âm khoan thai vang vọng bên tai tất cả mọi người: "Các ngươi, đang tìm ta sao?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất