Chương 467: Thần thông hiển uy(1)
Lâm Toàn Phong đứng dậy từ trong đống phế tích, khóe miệng hiện một vẻ máu đỏ tươi, rồi khi đứng hẳn dậy, phốc một tiếng, phun máu xen lẫn vài cái răng, ánh mắt nhìn Trác Phàm đầy sự kinh khủng, không còn vẻ lỗ mãng như lúc trước.
Trùng Thiên Ma Long Trác Phàm, thật sự là thực lực cao thâm mạt trắc a, hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp, liền bị đánh cho rụng hai cái răng.
Mà lại, còn có thể thấy được, Trác Phàm chỉ là tùy ý phấy tay, nếu thật nghiêm túc, vậy hắn còn không phải thịt nát xương tan sao? Mấu chốt là tốc độ của đối phương quỷ dị khó hiểu vl.
Cho nên, sự kiêng kị của Lâm Toàn Phong đối với Trác Phàm cũng càng thêm sâu!
U Vũ Sơn cùng Nghiêm Bán Quỷ vội vã đến chỗ hắn, nhìn về phía Trác Phàm, sắc mặt ngưng trọng. Tuy trước đó bọn họ sớm đã nghe qua đủ loại chuyện về Trác Phàm, nhưng lúc này thật sự đối mặt, mới sâu sắc cảm nhận được sự đáng sợ mà các trưởng lão đã chết kia từng đối mặt!
Trác Phàm sắc mặt bình thản, chẳng khác nào Hoàng Phủ Thanh Thiên lúc tùy ý đánh bay đám người Sở Khuynh Thành, quay qua Lạc Vân Thường nói: "Đại tiểu thư, trừng phạt như vậy được chưa, nếu chưa thì ta lại lấy thêm một cái chân của thằng ranh kia?"
Lâm Toàn Phong bất giác run lên, lảo đảo lui về phía sau.
Nếu như nói Hoàng Phủ Thanh Thiên là đe dọa người khác bằng Vương đạo, vậy Trác Phàm chính là bá đạo, hai người đều là là chân chính đế vương Long!
Lạc Vân Thường cũng không ngờ thực lực Trác Phàm khủng bố quỷ dị như thế, không khỏi ngơ ngác, sau mới tỉnh lại, lắc đầu: "Không cần, hắn chỉ là khi dễ ta một chút, cho hắn một bạt tai là đủ rồi!"
Nghe được lời này, Lâm Toàn Phong mới hơi buông lỏng, thậm chí còn cảm kích đối với Lạc Vân Thường. Lạc tiểu thư, ngài thật là đại nhân đại lượng a!
Nhưng vừa cảm kích xong, hắn lại thật sự muốn bịt miệng Lạc Vân Thường, bởi vì câu nói tiếp theo của nàng làm cho hắn sợ đến mức muốn vãi cả ra!
"Có điều, chuyện khinh bạc tạm thời bỏ qua, nhưng Vân Hải. . ." Lạc Vân Thường chỉ chỉ đệ đệ đang ngã trên mặt đất, rồi nhìn Trác Phàm điềm, đạm đáng yêu nói: "Trác quản gia, thiếu gia nhag chúng ta bị người ta đánh thành như vậy, ngươi nhất định phải lấy lại công đạo mới được!"
Trác Phàm nhìn về phía bộ dáng thê thảm của Lạc Vân Hải, lại lập tức trầm mặt xuống, sát ý tụ lại trong mắt: "Thiếu gia, là ai làm?"
Lạc Vân Hải đã là quân nhân, biết cái gì là lấy đại cục làm trọng, cho nên chỉ cười khoát khoát tay, cam nguyện tự mình nuốt quả đắng nói: "Không có gì đáng ngại, Trác đại ca, quên đi, có thể gặp lại huynh, biết huynh không có việc gì, ta đã rất mãn nguyện!"
"Cái gì mà thôi đi, Vân Hải, ngươi bị ngốc sao? Trước kia chúng ta nén giận đã đành, bây giờ Trác đại ca của ngươi đã trở về rồi, chúng ta sao có thể còn bị người ta tùy tiện khi dễ, ngươi nói đúng không. . ." Lạc Vân Thường quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, đã thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt khác lạ, nàng lập tức đỏ mặt, khôi phục bộ dáng y như con chim non nép vào hắn, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói xem, đúng không >
Đại tiểu thư, ngươi nhập ma sao?
Trác Phàm nháy mắt mấy cái, đổ mồ hôi một trận, tiểu thư của hắn lúc nào trở thành cay độc như vậy. Nhưng mà, hắn lại rất vui mừng vì sự thay đổi này. Mạnh được yếu thua, ngươi nhân từ nương tay, liền sẽ bị người khác nuốt mất. Cho nên đừng nói là đúng lý không tha người, coi như không để ý cũng phải tranh giành ba phần, đây chính là phong cách hành sự mà Trác Phàm hắn muốn!
Thiên hạ này, không phải thiên hạ của có lý người, mà là thiên hạ của kẻ mạnh!
Trác Phàm lạnh lùng nói: "Tỷ tỷ ngươi nói đúng, lão tử không tại, các ngươi chịu bao nhiêu ủy khuất, ta lực bất tòng tâm! Nhưng lão tử giờ đã về, nếu còn để các ngươi phải ủy khúc cầu toàn, sẽ chính là do lão tử thất trách!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có thể nghe ra nồng đậm sát ý trong lời nói, Lạc Vân Hải không khỏi cười khổ, nhưng cuối cùng thì vẫn giữ im lặng!
Tất cả nam tử nơi đây thì cùng run lên, cực kỳ bội phục bá khí của Trác Phàm; tất cả nữ tử thì đầy vẻ mê say, cho dù là Mẫu Đơn lâu chủ luôn ghét cay ghét đắng Trác Phàm, cũng không thể không thừa nhận, lúc này Trác Phàm thật sự là nam nhân đáng để phó thác, khiến mỗi một nữ tử đều mê muội!
Thấy Lạc Vân Hải một mực trầm mặc không nói, Lạc Vân Thường không khỏi thở dài, "Vân Hải cũng có chỗ khó của nó!" Tiếp đó lại hóa thành bộ dáng tiểu nữ tử, đong đưa cánh tay Trác Phàm, giống như tiểu nữ cáo trạng lên nhân gia, vừa chỉ Lâm Toàn Phong, nổi giận nói: "Chính là hắn đạp gãy chân Vân Hải!"
"Lại là ngươi?" Trác Phàm quay đầu nhìn về phía Lâm Toàn Phong, tức giận nói: "Xem ra vừa rồi vẫn là đánh nhẹ ngươi!"
Ừng ực một tiếng, Lâm Toàn Phong nuốt ngụm nước bọt, càng không tự chủ được lui sau hai bước, toàn thân đã như tắm trong mồ hôi lạnh. U Vũ Sơn cùng Nghiêm Bán Quỷ cũng một trái một phải thủ bên cạnh hắn, cực kỳ đề phòng!
Có thể nói, trong thế hệ trẻ tuổi của toàn bộ Thiên Vũ, trừ Chấn Thiên Đế Vương Long, Hoàng Phủ Thanh Thiên, chỉ có Trác Phàm mới có thể khiến bọn họ sợ hãi rụt rè như thế!
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Thanh Thiên đạp nhẹ một bước, ngăn trước mặt Trác Phàm, sắc mặt lạnh nhạt: "Náo đủ chưa!"
"Há, ngươi muốn ngăn ta?" Trác Phàm híp mắt cười!
Hoàng Phủ Thanh Thiên chậm rãi lắc lắc đầu, sắc mặt trở lại vẻ bình tĩnh như thường, dường như cho dù là Trác Phàm, cũng không tính là gì: "Không phải cản ngươi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.