Chương 472: Mời nhập quân(2)
. ."
"Ta muốn không phải nghe lời này, ngươi hẳn phải biết!" KHông đợi hắn nói hết, Sở Khuynh Thành lạnh lùng ngừng lời hắn: "Ta chỉ muốn biết, năm đó trước khi rời Hoa Vũ Thành, ngươi vì sao ngay cả một lần cuối, cũng không chịu gặp ta?"
Trác Phàm trầm mặc không nói, chốc lát, mới đạm mạc lên tiếng: "Kẻ nên giết đã giết, thứ nên lấy đã lấy, mục đích đã đạt, còn có gì để lưu luyến!"
"Thật không còn gì lưu luyến sao?" Sở Khuynh Thành sững sờ hỏi.
Trác Phàm cắn môi cúi đầu, trầm mặc không nói, không biết nên trả lời như thế nào, đúng lúc này, một tiếng cười lại đột nhiên vang lên: "Trác quản gia, lão nguyên soái triệu ngươi đến, nơi này để ta chăm sóc đi!" Lạc Vân Thường cười nói tự nhiên đi tới. Trác Phàm như được đại xá, vội vã gật đầu: "Được, ta lập tức đi gặp lão nguyên soái, đại tiểu thư, ngươi chăm sóc tốt cho các nàng!" Nói xong, liền chạy như bay ra ngoài.
Lạc Vân Thường thật sâu nhìn Sở Khuynh Thành, cười nói: "Sở lâu chủ, Trác quản gia nhà ta là kẻ thô lỗ. Nếu có lời không phải, hoặc là làm sai chuyện đắc tội ngài, xin ngài thứ lỗi, ta thay mặt hắn bồi tội!"
Lạc Vân Thường nói lời ấy mặc dù nghe rất bình thường, nhưng nội dung câu chữ cũng chỉ có sáu chữ, Trác Phàm là của lão nương!
Sở Khuynh Thành chấp chưởng Hoa Vũ Lâu nhiều năm, là người làm chủ đại cục sớm hơn Lạc Vân Thường nhiều, há có thể nghe không ra ngụ ý bên trong, liền cười lạnh nói: "Sao dám, sai lầm của Trác Phàm, sao có thể làm phiền chủ gia nhận thay? Bản lâu chủ tự sẽ xử lý thích đáng với Trác Phàm, không nhọc đến phiền đại tiểu thư quan tâm!"
Lời này hàm nghĩa càng rõ ràng, đây là chuyện giữa lão nương với Trác Phàm, ngươi nha, một ngoại nhân, đừng có nhúng tay, cút ngay cho lão nương!
Nhất thời, hai nữ cùng nhìn nhau, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng!
Đám thương tật còn lại nghe xong liền ào ào nghiêng đầu đi, trong lòng ai thán. Chỉ có Tiết Ngưng Hương trong lòng không thuận, dường như chỉ có nàng bị bài trừ. . .
Một nơi khác, Trác Phàm vừa ra khỏi phòng nhỏ này, liền đi thẳng đến doanh trướng nguyên soái, thầm cảm thấy may mắn, may mà Lão nhi này tìm hắn đúng lúc, bằng không lại tiến thoái lưỡng nan!
Ai có thể nghĩ, có lẽ chính hắn cũng không nghĩ đến, đối mặt Sở Khuynh Thành vậy mà mệt hơn cả đối mặt Hoàng Phủ Thanh Thiên, mệt cả thể xác lẫn tinh thần! Hắn thật sự là tình nguyện đối mặt 100 Hoàng Phủ Thanh Thiên, cũng không muốn đối mặt chỉ một Sở Khuynh Thành.
Thế rồi, hắn vừa tiến vào phòng, lão đầu kia liền cười to lên, lại để hắn thấy hơi hồi hộp, cảnh giác lên.
"Ha ha ha. . . Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng đến rồi, mau ngồi, lão phu có chuyện thương lượng với ngươi!" Độc Cô Chiến Thiên cười lớn, chỉ ghế bên cạnh nói.
Trác Phàm cẩn thận từng li từng tí ngồi lên, Độc Cô Chiến Thiên thì tỉ mỉ đánh giá hắn rất lâu, cứ nhìn chằm chằm làm hắn sợ nổi cả da gà.
"Ách, lão nguyên soái, không biết ngài tìm ta, có chuyện gì cần thương lượng?" Trác Phàm lên tiếng hỏi.
Độc Cô Chiến Thiên nhếch miệng cười, khoát khoát tay: "Thực cũng không có gì, chỉ là muốn mời ngươi nhập quân mà thôi!"
"Cái gì, muốn ta tham gia quân ngũ?" Trác Phàm giật mình, ngay sau đó chính là vội vã lắc đầu: "Không được không được, ta không hợp mấy thứ này, ngài vẫn nên tìm người khác đi!"
Độc Cô Chiến Thiên trừng mắt, mắng to: "Cái gì không hợp với hợp, ai là trời sinh đã là binh? Ngay cả mao đầu tiểu tử Vân Hải đều bị lão phu điều giáo ra, lấy tư chất ngươi, trong vòng một năm, chắc chắn có thể tiếp nhận chức vụ nguyên soái của lão phu!"
"Ngài đã giỏi như vậy thì tìm người khác đi, làm gì cứ nhất định phải tìm ta?" Trác Phàm cười khổ lắc đầu.
Nghe vậy, Độc Cô Chiến Thiên không khỏi thở dài một tiếng, sầu lo nói: "Aiz, ngươi là không biết a, điều giáo tân binh dễ, nhưng bồi dưỡng trận sư lại quá khó! Trên chiến trường, bài binh bố trận, cần dùng trận thức trận thuật rất nhiều. Trong quân doanh không có mấy tên Trận Sư cho ra dáng, lúc giao chiến thật sự rất thiệt thòi a!"
"Vậy ngài cũng không cần tìm ta, ta chỉ có tu vi bé như con kiến, đâu có thông trận pháp!" Trác Phàm ủy khuất bĩu môi.
Độc Cô Chiến Thiên đã biết rõ về hắn từ chỗ Hoàng thượng, nào có dễ dàng như vậy đã bị lừa, bèn cười nói: "Hắc hắc hắc. . . Ngươi thôi đi, lão phu sớm đã tra rõ ràng, gia chủ Lạc gia sớm đã bỏ mình. Hiện hết thảy Lạc gia đều là ngươi cho xử lý, bao quát bốn đại trận cấp năm!"
Vừa nhắc đến việc này, hai mắt Độc Cô Chiến Thiên sáng lên, xem ra hắn thật sự là cực kỳ khát vọng có được một Trận Sư ưu tú. Trác Phàm thì thảm rồi, bị lão này để mắt, không biết sao mới có thể trốn đây.
Nghĩ đến đây, hắn cũng muốn khóc lên.
Đây, cũng chính là nguyên nhana hắn muốn bí mật vào Vân Long Thành, không muốn đụng mặt lão nhân này. Bởi vì hắn sớm đã biết được, giấy không thể gói được lửa, lão nhi này sớm muộn cũng sẽ phải tìm hắn. . .