Chương 479: Hồng nhan tri kỷ đến đủ trợ uy
"Lão Bàng, các ngươi bảo vệ tốt cho thiếu gia tiểu thư!" Trác Phàm quay người dặn dò một tiếng, một thân một mình đi đến diễn võ đài.
Thấy vậy, tất cả mọi người trợn mắt, chẳng lẽ hắn muốn một người độc kháng 20 tên cường giả Vạn gia sao? Nhưng khi nghĩ biệt hiệu của hắn, mọi người liền thấy thoải mái!
Mọi người đều muốn xem, kẻ bằng sức một mình khiến bảy nhà coi trọng như vậy thanh niên, đến cùng có thực lực cỡ nào.
"Trác đại ca, cố lên!" Tiết Ngưng Hương Trác Phàm phất phất tay hô to.
Trác Phàm quay đầu nhìn về phía Tiết Ngưng Hương, mỉm cười, nhẹ nhàng phất phất tay lại.
Bên cạnh Tiết Ngưng Hương, Đổng Hiểu Uyển cũng giơ cao tay, nhưng lại phát hiện, trong mắt Trác Phàm tuyệt nhiên không có nàng, liền cười khổ, nhìn Tiết Ngưng Hương nói: "Ngưng Nhi, ngươi rất thân với Trác đại ca sao?"
"Đúng vậy a, hắn cứu mạng cả nhà chúng ta!" Tiết Ngưng Hương gật đầu cười cười, nhưng rất nhanh phát hiện sắc mặt buồn khổ của Đổng Hiểu Uyển, liền cúi đầu xuống, thì thào nói: "Uyển Nhi tỷ tỷ, thật xin lỗi. . ."
"Không có gì, trong mắt của hắn vốn đã không có ta!" Đổng Hiểu Uyển lắc lắc đầu, ánh mắt hơi có vẻ đắng chát.
Lúc này, chủ nhà họ Đổng nhìn Đổng Thiên Bá, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ, người trẻ tuổi kia chính là. . ."
Đổng Thiên Bá thở dài gật đầu.
Muội muội này của hắn, tương tư đơn phương a, từ khi gặp nhau, người ta từ đầu đến cuối không một lần ngó ngàng đến nàng, nhưng tâm nàng lại cứ đặt tại người ta.
Thật không biết là ngốc, hay là si!
"Phu quân, cố lên, đánh hạ bọn hcungs!" Lúc này, trong trận doanh Hoa Vũ Lâu, Tiếu Đan Đan ra sức hô to, tay vẫy điên cuồng, cứ như sợ Trác Phàm không nhìn thấy nàng, vẻ mặt đầy kích động.
Trác Phàm vỗ trán, bất đắc dĩ thở dài, làm sao con bé hoa si kia cũng tới? Chẳng lẽ Hoa Vũ Lâu thật không còn người nào để ra trận sao? Lấy chút thực lực của nàng mà cũng dám đến quyết chiến? Không phải là đi làm bia đỡ đạn chứ!
Mẫu Đơn lâu chủ bỗng kéo Tiếu Đan Đan ra sau, dở khóc dở cười mắng: "Ngươi sao không có chút phong phạm nữ nhân nào thế?"
"Vì đó là phu quân ta!" Tiếu Đan Đan ngước cổ, cao giọng nói.
Mẫu Đơn lâu chủ bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài: "Aiz, đứa nhỏ này, yêu đến điên mất rồi!"
Một bên khác, Tạ Thiên Dương cười lớn một tiếng, xem như có cơ hội, báo cáo với Tiết Ngưng Hương: "Ngưng Nhi, thấy không, tiểu tử này chính là một tên tra nam, lại còn giữa thanh thiên bạch nhật. . ."
Tiết Ngưng Hương thật sâu nhìn Trác Phàm, ngón tay quay tới quay lui, tâm loạn như ma. Không biết tại sao, trong nội tâm nàng luôn rất không thoải mái!
Mọi người trên khán đài chẹp miệng không thôi, tiểu tử này thật khá a, đi đến chỗ nào đều lớn náo một phen, còn không quên tán gái tiêu khiển, thật sự là có đủ tinh lực!
"Trác quản gia, ngài thật đúng là phong lưu phóng khoáng, khắp nơi lưu tình a!" Đột nhiên, Lạc Vân Thường xuất hiện sau lưng Trác Phàm, cười nói tự nhiên. Nhưng trong đôi mắt lại cuồn cuộn sát ý.
Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai: "Ta chỉ là làm chuyện của ta, còn lại đều là tình thế bức bách, không phải ta có khả năng chưởng khống!"
"Há, tình thế bức bách?" Lạc Vân Thường nhướn mày, hai tay còn bắt đầu xoa gò má hắn.
Trác Phàm sững sờ: "Ngươi muốn làm gì?"
"Đây là tình thế bức bách a!" Lạc Vân Thường ẩn ý đưa tình nhìn Trác Phàm, đột nhiên nhón chân lên, dứt khoát hôn lên môi hắn.
Trác Phàm chỉ cảm thấy có thứ ẩm ướt ấm áp xẹt qua môi, nhưng còn không chưa tỉ mỉ phẩm vị, Lạc Vân Thường đã đỏ mặt chạy đi, ánh mắt nhìn hắn uyển như nước mùa xuân, như muốn tan chảy.
"Trác quản gia, cố lên nha!" Lạc Vân Thường nháy mắt mấy cái, sau đó khiêu khích nhìn về phía Hoa Vũ Lâu.
Sở Khuynh Thành xiết chặt hai tay, trong mắt như muốn phun lửa, hàm răng cắn ken két nghe rõ tiếng.
Tiếu Đan Đan không ức chế nổi lửa giận, lập tức muốn xông ra, may mà được Mẫu Đơn lâu chủ sống chết ôm lấy.
"Nó là ai, sao nó dám cưỡng hôn phu quân ta?"
"Aida, đây là chuyện Lạc gia nhà người ta, có quan hệ gì với ngươi" Mẫu Đơn lâu chủ dở khóc dở cười nói.
Tiếu Đan Đan ủy khuất, khóc rống lên: "Tại sao không có quan hệ với ta, đó là phu quân của ta aaa. . ."
Tạ Thiên Dương nhìn Tiết Ngưng Hương, Tiết Ngưng Hương ngày bình thường dịu dàng động lòng người, hôm nay vậy mà đanh đá giơ hai nắm tay nhỏ lên, lần đầu xuất hiện sắc mặt giận dữ.
Aiz, đây thật là một người nam nhân dẫn phát nữ nhân đại chiến a. Nhưng vì sao, Ngưng Nhi ngày thường nhu thuận đáng yêu của ta cũng muốn tham chiến?
Mọi người vây xem thì càng khâm phục Trác Phàm, mọe nó, đây đâu phải Ma Long, đây phải là Tình Thánh mới đúng a! Rồi sâu trong nội tâm lại phát lên lòng ước ao ghen tị, có thể được nhiều mỹ nữ ưu ái như vậy, thật là đủ trâu a!
Bên phía Đế Vương môn, Hoàng Phủ Thiên Nguyên chợt nghiêng đầu nói: "Lãnh tiên sinh, trong mấy nữ tử này, ai mới là nhược điểm trí mạng của hắn?"
"Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình! Những nữ tử này tuy đều rất si mê tiểu tử này, nhưng tiểu tử này không hẳn coi trọng tất cả các nàng, huống chi là trở thành nhược điểm trí mạng của hắn! Việc này. . . còn phải quan sát thêm!" Lãnh Vô Thường đáp.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên khẽ gật đầu, tiếp tục quan sát.
Trác Phàm sững sờ nói: "Đại tiểu thư, ngươi không sao chứ!"
"Ngươi mới có sao, nhanh lên đài đi!" Lạc Vân Thường lườm mắt, nhưng trong mắt lại đầy ý cười.
Loại thần sắc vũ mị kia, để không ít người tim đập rộn lên, hươu con xông loạn!
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, không để ý nữa, quay đầu dứt khoát bước lên đài.
Hai đạo hắc khí đột nhiên vọt đến trước mặt hắn, chính là hai tên quái thai Tôn gia, nhìn hai kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, Trác Phàm sững sờ nói: "Hai vị, có việc sao?"
"Khặc khặc khặc. . . Trác Phàm, ngươi không nhận ra chúng ta sao?" Nam tử kia lên tiếng, phát ra tiếng cười quát dị.
Trác Phàm nhíu mày một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: "Xin lỗi, ta nghiệp chướng quá nhiều, không nhớ được. Nếu tới báo thù, làm phiền chờ thêm một chút, lát nữa ta để các ngươi chết cho thống khoái!"
"Khặc khặc khặc. . . Trác Phàm, ngươi vẫn tự đại, không coi ai ra gì! Bây giờ, chúng ta đã không còn là chúng ta trước kia nữa, lát nữa kẻ chết, phải là ngươi!"
Dứt lời, hai đạo khói đen xông đến trước người Trác Phàm. Đến khi tụ thể, hiện ra hai lão giả, đều là đã đạt đến Thiên Huyền Ngũ trọng cảnh, chỉ là khuôn mặt biến dạng quá khủng khiếp, không phải người không phải quỷ.
"Trác Phàm, chúng ta rơi vào cảnh này, tất cả đều bái ngươi ban tặng. Hôm nay, chúng ta phải lấy đầu ngươi báo thù!" Lão giả hung tợn nói.
Lúc này, Lạc Vân Thường cau mày, đến trước mặt bốn người, khó hiểu nói: "Bốn vị, các ngươi muốn tìm Trác Phàm báo thù, vậy cũng nên cho chúng ta biết, chúng ta đến cùng có chỗ nào đắc tội các ngươi."
"Hừ hừ hừ. . . Vân Thường, thù hủy nhà, chẳng lẽ ngươi không nhớ sao?" Lão giả kia cười lạnh, cắn răng nghiến lợi nói.
Lạc Vân Thường vẫn là vẻ mặt mê mang, Trác Phàm lại xùy cười ra tiếng: "Há, nguyên lai là các ngươi, không ngờ các ngươi đã chán nản thành bộ dáng này. Tìm lão tử để các ngươi được siêu sinh hả?"
"Chúng ta là tới giết ngươi, nếu không thì đồng quy vu tận!"
Trác Phàm bật cười lớn: "Các ngươi muốn giết ta, cũng phải hiểu được tới trước tới sau. Bây giờ ta muốn lên sân giải quyết đám người này trước, rồi mới đến phiên các ngươi, không ngại chứ!"
Bốn người liếc nhìn nhau, đều là gật đầu.
Tục ngữ nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, xem thực lực hắn ra sao đã.
Sau đó, bốn người ào ào nhường đường, Trác Phàm dương dương tự đắc lên đài.
Lúc này, 20 tên cường giả trên đài đã mặt sắc mặt ngưng trọng, ban đầu bọn họ thấy Trác Phàm chỉ là Đoán Cốt cửu tầng, không có gì lợi hại, cực kỳ khinh thị.
Nhưng nghe nói hắn là tên Trùng Thiên Ma Long đáng sợ kia, lập tức đần độn!
Nếu người này thật có thực lực khủng bố như thế, vậy bọn họ còn đánh thế nào? Đừng nói gia tộc nhị lưu bọn họ, coi như nhất lưu gia tộc đến, chắc chắn thất bại a!
Nhưng bọn họ đã đứng trên đài, thì nhất định phải tiếp tục đánh. Dù sao, mục đích bọn họ tới tham gia bách gia tranh minh, là hy vọng có thể dựa vào ngự hạ gia tộc. Cho nên trong mỗi trận, đều là cơ hội biểu hiện, bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ.
"Trùng Thiên Ma Long, cửu ngưỡng đại danh, tới đi!" Người cầm đầu Vạn gia ôm quyền, chiến ý nổi ầm ầm, nhưng mồ hôi lạnh trên gáy cũng không thiếu.
"Chờ đã!" Trác Phàm phất phất tay, cười khẽ nói: "Lạc gia chúng ta nhất định phải đi đến quyết chiến, cho nên không cần phải phiền phức như thế. Một ván định thắng thua, tất cả nhị tam lưu gia tộc nơi này, thậm chí nhất lưu gia tộc cùng lên đi. Nếu ta thua, ta sẽ lập tức rút lui; nếu ta thắng, ta sẽ trực tiếp tiến vào quyết chiến, ngang hàng bảy nhaf!"
Tê!
Lời vừa nói ra, mọi người liền hít vào một ngụm khí lạnh, hắn đây là muốn lấy lực lượng một người, đối kháng tất cả gia tộc sao? Không khỏi quá cuồng vọng rồi!
Nhất thời, sắc mặt tất cả mọi người đều có vẻ nóng bực. Chỉ có cao tầng ngự hạ thất gia vẫn rất bình tĩnh. Bởi vì bọn họ biết, Trác Phàm xảo trá, tuyệt không phải kẻ bắn tên không đích. . .