Chương 56: Sự đáng sợ của Trác Phàm (2)
Thấy hai bên không còn ai khác, nhất là không thấy Trác Phàm, Dương Minh thầm thở dài ra một hơi, nhếch miệng cười tà: "Sư muội, bằng một mình ngươi cũng muốn cản ta?"
Lôi Vũ Đình run run, trong mắt dần dần hiện lên một tầng sương mù: "Hôm nay ta phải thay nghĩa phụ thanh lý môn hộ, giết tên phản đồ ngươi."
"Ha ha ha... Thanh lý môn hộ? Ta vốn không phải là người Hắc Phong Sơn, lấy đâu ra chuyện thanh lý môn hộ?" Dương Minh cười lớn, khinh thường nói: "Còn nữa, bằng thực lực của ngươi mà cũng muốn giết ta sao?"
"Cho dù không giết, cho dù chết trên tay ngươi, cũng không uổng công nghĩa phụ dưỡng dục chi ân." Trong mắt Lôi Vũ Đình bắt đầu dưng dưng nước mắt, kích động nói, "Còn có một việc ta muốn biết, ngươi... rốt cuộc có từng thích ta hay không?"
Dương Minh cười lạnh, trong tay đột nhiên nổi lên khí lưu màu xanh, tà dị nói: "Lão tử là đệ tử thiên tài của U Minh Cốc, dù kết thân cũng phải chọn người trong Thất Thế gia, nữ nhân như ngươi làm sao xứng với ta?"
Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình hít sâu một hơi, hai hàng thanh lệ rốt cuộc không kìm được nữa, đồng thời trong mắt dần có vẻ kiên định: "Được, vậy hôm nay chúng ta kết thúc tại đây đi, chia tay ><"
Vừa dứt lời, hai ngón tay Lôi Vũ Đình lấp lóe lôi mang, bỗng nhiên xông về phía trước. Dương Minh cười lớn, không sợ chút nào, bàn tay màu xanh cũng đánh ra.
Chưởng phong băng lãnh cùng sấm sét giao nhau, bạo phát ra vô số tia lửa.
Dương Minh lắc mình né tránh Kinh Lôi Chỉ, nhưng một chưởng kia của hắn lại không chút do dự đánh xuống Lôi Vũ Đình.
Nhìn vẻ mặt tà ác kia, Lôi Vũ Đình dường như đã sớm ngờ tới sẽ có kết quả này, hai mắt nhắm lại, chờ đợi cái chết.
Đúng lúc này, một đạo hồng quang xuất hiện, vút đến lòng bàn tay Dương Minh. Dương Minh liền bay ngược về sau, giữa không trung đã phun ra đại lượng máu tươi.
Ưm một tiếng, đạo hồng quang cũng bay rớt ra phía khác, đập vào trong bụi cỏ.
Lôi Vũ Đình giật mình, vội vàng mở to mắt, lại chỉ thấy Dương Minh đã trọng thương ngã xuống đất, nhất thời không đứng dậy nổi, đạo hồng quang cũng suy yếu nằm yên giữa bãi cỏ, quang mang ảm đạm đi rất nhiều. Đạo hồng quang kia, Lôi Vũ Đình biết, chính là bản mệnh Huyết Anh của Trác Phàm.
Lôi Vũ Đình ngơ ngác nhìn Huyết Anh, lẩm bẩm nói: "Là ngươi cứu ta?"
Huyết Anh Không trả lời, muốn lần nữa phi lên, nhưng chẳng được bao xa lại rơi xuống đất.
Tuy không biết Huyết Anh này bản mệnh song tu với Trác Phàm, nhưng cũng biết đây là bảo bối của hắn. Nhưng nàng thật sự không ngờ, Trác Phàm chịu lấy bảo bối đó ra cứu mạng mình.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lôi Vũ Đình như có dòng nước ấm chảy qua, lúc nhìn về phía Dương Minh, trong mắt nàng lần thứ nhất sinh ra sát ý.
Chậm rãi đi đến gần Dương Minh, đầu ngón tay Lôi Vũ Đình có sấm sét nổ vang.
Thấy thế, Dương Minh không khỏi giật mình, muốn đứng dậy chạy trốn, lại không thể đứng dậy nổi. Dương Minh vội vã co rúm người về sau, miệng lưỡi lưu lóat cầu xin tha thứ: "Vũ Đình muội muội, xin hãy thủ hạ lưu tình. Chẳng lẽ muội quên vi huynh ngày thường tốt với muội ra sao ư, chẳng lẽ muội quên hết thời gian tốt đẹp của chúng ta rồi ư... :3"
"Cũng bởi vì nhớ đến những thứ này, bây giờ mới càng muốn giết ngươi hơn!" Lôi Vũ Đình hừ lạnh, ngay sau đó dứt khoát xông về phía trước, nhất chỉ đánh ra.
"Chờ. . . chờ chút, cứu mạng..." Dương Minh sợ hãi la lên. Nhưng, chung quanh lại không có một bóng người!
Ngay khi Lôi Vũ Đình lập tức sắp lấy được mạng hắn, thì một cỗ đại lực đột nhiên đánh tới. Lôi Vũ Đình không kịp phản ứng, đã bị đánh bay ngược ra xa.
Một lão giả đầu hói chậm rãi đáp xuống bên cạnh Dương Minh!
"Giản trưởng lão!" Dương Minh sững sờ kêu lên, vừa đi qua quỷ môn quan một lần, nay nhìn thấy Giản trưởng lão giống như nhìn thấy thân nhân.
Liếc mắt nhìn bộ dáng chật vật khó coi của tiểu tử này, Giản Phàm tức giận quát: "Sao ngươi lại luân lạc đến tình cảnh như thế này, kế hoạch thế nào rồi?"
Dương Minh đỏ mặt, mê mang lắc đầu: "Không rõ."
Không rõ? Giản trưởng lão hận không thể một cướp đạp chết cmn cái thằng không nên thân này. Kế hoạch này do ngươi làm chủ, bây giờ ngươi nói với lão tử là không rõ? Gia tộc phí hết tâm huyết mười mấy năm, kết quả là ngươi cho lão tử câu trả lời như thế?
Giờ khắc này, nếu không phải còn muốn nghe tiểu tử này báo cáo thêm mọi chuyện, Giản trưởng lão thật muốn một chưởng đánh chết tiểu tử này.
"Thôi thôi, trở về cùng ta trước đã rồi nói đi." Giản trưởng lão thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó híp mắt nhìn về phía Lôi Vũ Đình đang rất kinh hãi, "Có điều, trước khi đi, cần phải diệt khẩu nha đầu này đã."
Vừa dứt lời, Giản trưởng lão liền xông về phía, một chưởng trực kích đỉnh đầu Lôi Vũ Đình.
Lần thứ nhất đối mặt cường giả Thiên Huyền cảnh, Lôi Vũ Đình bị dọa cho giật mình, hoàn toàn không sử dụng ra được chút lực lượng nào, dưới khí thế cường đại của Thiên Huyền cảnh, ngay cả dũng khí tránh né, nàng cũng không còn.
"Đây chính là thực lực của cao thủ Thiên Huyền đó sao?" Lôi Vũ Đình hoa dung thất sắc, ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn chưởng phong sắp kết liễu cuộc đời đau khổ :<.
Đột nhiên, một đạo ngân quang lóe qua, Giản trưởng lão hãi hùng lập tức rụt tay về, rồi, một bóng người xuất hiện bên cạnh Lôi Vũ Đình, cười tà dị nói: "Trưởng lão U Minh Cốc đều thích bắt nạt tiểu bối sao?"
"Trác Phàm." Lôi Vũ Đình kinh hỉ kêu lên, nhìn thấy nam nhân này, không hiểu sao trong lòng nàng lại có cảm giác rất an tâm.