Chương 71: Kết minh (2)
"
Nói xong, Phương Thu Bạch cùng bàn tử biến mất trên bầu trời.
"Aizz, chờ chút. . ." Bàn tử còn muốn quay đầu nói gì đó với Long Quỳ vàTrác Phàm, nhưng đã muộn. Mọi người chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của hắn ngay trước thời khắc rời đi.
"Thật nhanh, không hổ là cao thủ Thần Chiếu cảnh!" Trác Phàm thì thầm nói, đồng thời thầm hạ quyết tâm. Hắn phải nhanh chóng tu luyện tới Thần Chiếu cảnh, như thế hành tẩu đại lục mới được coi là an toàn.
"Trác huynh đệ." Long Cửu đến trước mặt Trác Phàm, nghiêm túc nói: "Ngươi đi với ta đến Tiềm Long Các một chuyến, ta có thứ này cho ngươi."
Trác Phàm hơi nhếch miệng nên, dường như đã dự liệu được cái gì, bèn gật đầu.
Một phút sau, Trác Phàm cùng Long Cửu đến phòng họp của Tiềm Long Các, sau khi Long Quỳ vô cùng không tình nguyện bị Long Cửu cho ra giữ cửa, Long Cửu lấy ra một tấm giấy da thú, bốn góc in dấu bốn Long Ấn.
"Đây là. . ." Trác Phàm tiếp nhận tờ giấy, mở ra xem, hai chữ "Minh ước" thình lình xuất hiện trên giữa vị trí chính.
Sau khi xem hết nội dung bên trong, Trác Phàm thu tấm giấy về, nở một nụ cười hài lòng.
Không sai, đây chính là thứ hắn luôn muốn, minh ước giữa Tiềm Long Các và Lạc gia. Có nó, Tiềm Long Các chẳng những có thể trở thành núi dựa lớn cho Lạc gia, mà lại sẽ vô điều kiện giúp đỡ Lạc gia, từ đó, trong thời gian ngắn, sẽ không ai còn dám ngấp nghé Lạc gia, hắn cũng thì có thể an tâm đi phát phát triển thế lực cho gia tộc.
Thấy Trác Phàm như thế, Long Cửu không khỏi kinh ngạc: "Sao ta cảm thấy ngươi đã sớm biết chuyện này vậy?"
Trác Phàm cười thần bí. Hắn không phải đã sớm biết, mà tất cả mọi thứ hắn làm ra trước đó, đều vì một tờ khế ước này.
Từ lúc bắt đầu hắn quyết định muốn kết minh với Tiềm Long Các, hắn dùng Thượng Cổ trận thức đồ hấp dẫn Long Cửu, thừa cơ để Tiềm Long Các ra mặt giúp mình. Nhưng đây không phải là đồng minh, mà chỉ là che chở, đến khi nguy hiểm thật sự buông xuống, có lẽ Tiềm Long Các sẽ đá bay hắn ra cho đỡ rắc rối.
Đây không phải là cục diện hắn muốn.
Cho nên sau khi hắn kề vai chiến đấu với Tiềm Long Các, đã không tiếc giết hai đại trưởng lão U Minh Cốc, vì như vậy có nguy hiểm sẽ đắc tội U Minh Cốc, nhưng đồng thời sẽ thể hiện cho họ biết tiềm lực của Lạc gia.
Hắn muốn một khế ước đồng công bình minh.
Nếu không, nếu chỉ có một mình hắn, hắn tình nguyện âm thầm phát tài, ăn sạch hai thi thể Thiên Huyền cảnh kia, chứ không muốn đi khoe khoang.
Nếu như các chủ Tiềm Long Các thật sự là người có ánh mắt nhìn xa trông rộng, lúc này nên lựa chọn kết minh, bây giờ kết minh là đưa than khi có tuyết, chứ không nên đợi khi Trác Phàm thực sự thành một con thú vương rồi mới xin làm đồng minh, như thế là không sáng suốt chút nào. Cho nên lần này, Trác Phàm quyết định đánh cược, đánh cược xem các chủ Tiềm Long Các có phải là nhất đại kiêu hùng hay không, có dám không câu nệ tiểu tiết, kết minh với một gia tộc bất nhập lưu hay không. Kết quả, hắn thành công.
Đương nhiên, nếu đánh cược sai, Tiềm Long Các cũng sẽ bị Trác Phàm vĩnh viễn bài trừ khỏi danh sách kết minh. Chỉ bởi vì thủ lĩnh cảu bọn họ không có bá lực, không phải đại tướng chi tài.
Trác Phàm cười nói: "Bây giờ ta đem nó về, để Đại tiểu thư lập tức ký tên."
"Chờ đã!" Long Cửu bắt lấy cánh tay Trác Phàm, nghiêm túc nói, "Ký ngay tại đây, ngay bây giờ!"
Trác Phàm cười nói: "Ta không phải gia chủ Lạc gia, chỉ là quản gia thôi, không đại diện được cho gia tộc."
Long Cửu cười nói: "Ý của các chủ chúng ta là, hiệp nghị đồng minh không phải với Lạc gia, mà chỉ với Trác Phàm ngươi thôi."
Trác Phàm yên lặng nhìn Long Cửu.
"Trác Phàm chính là đồng minh của Tiềm Long Các ta!" Long Cửu nghiêm túc nói, "Đây chính là nguyên thoại của các chủ!"
Nghe được lời này, Trác Phàm cười gật đầu.
"Các chủ của các ngươi thật là nhất đại kiêu hùng, ha ha ha. . ."
Đêm khuya, Trác Phàm trở lại tiểu viện, thấy Bàng thống lĩnh liền hỏi: "Lão Bàng, nha đầu kia đâu, ta có việc cần tìm nàng."
Lão Bàng thở dài, u oán nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Ta dẫn ngươi đi."
Trác Phàm sững sờ, không hiểu sao ra.
Chỉ chốc lát sau, hai người tới cửa phòng bếp. Trác Phàm nghi hoặc nhìn Bàng thống lĩnh, hắn chỉ lắc đầu, chỉ chỉ bên trong.
Trác Phàm liền thấy một mảnh loạn tượng trong phòng bếp, Lạc Vân Thường còn đang ngủ bên cạnh bếp lửa, trên mặt nàng còn dính than đen.
"Aizz, tiểu thư bận từ sớm đến tối muộn, học tập theo đầu bếp, đã mệt mỏi lắm rồi." Bàng thống lĩnh thở dài, ánh mắt trách cứ nhìn Trác Phàm.
"Trác quản gia, ta biết ngươi có bản lĩnh, xưa nay không để thiếu gia tiểu thư vào mắt. Thế nhưng ngươi biết không, tiểu thư vì ngươi xuất quan có thể được ăn ngon, đã khổ luyện không biết ngày đêm suốt một tháng. Nhưng mà ai biết, đổi lại chỉ là mấy lời đánh giá nặng nề của ngươi. Đừng nói là tiểu thư, dù nữ tử nào nghe thế cũng không chịu được a. . ."
Trác Phàm không nghe Bàng thống lĩnh lải nhải, mà đi thẳng tới bếp, nơi đó là có chút thức ăn được Lạc Vân Thường làm xong không lâu, vẫn như lúc sáng, vẫn là một đám than đen.
Trác Phàm cầm lên nhai nhai, nhàn nhạt lắc đầu: "Nàng thật không có tài nấu nướng."
"Aiz, dù không có, ngươi cũng nên cố gắng thể hiện chút cho nàng vui chứ." Bàng thống lĩnh vừa quở trách, vừa đi đến lấy một ít thức ‘than’ bỏ vào trong miệng, "Giống như ta này, cứ thế mà nuốt xuống, có gì khó đâu?"
Nhưng hắn vừa cắn được vài miếng, liền phun hết cả ra.
"Được rồi được rồi, Trác quản gia, tiểu thư đúng là không có tài nấu nướng, là ta trách oan ngươi." Bàng thống lĩnh quệt quệt miệng, đỏ mặt chạy ra phía ngoài, nhưng Trác Phàm lại không ra ngoài, chỉ thấy Trác Phàm cắn giòn từng miếng, phảng phất như đang cảm nhận từng chút trong thức ăn.
“Ơ, Trác quản gia, ngài đứng quá ép buộc mình, mấy lời vừa rồi của ta ấy, ngươi cứ coi như gió ấy, ta mới ăn thử đồ ăn của tiểu thư, đúng là. . ." Bàng thống lĩnh xẹp miệng, toàn bộ khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo.
"Không có gì, vừa hay ta cũng đang đói!" Trác Phàm cười nhẹ, vẫn than nhiên ăn sạch chỗ thức ăn đó. . .