Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 72: Hoàng thất mời (1)

Chương 72: Hoàng thất mời (1)
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời yên tĩnh chiếu vào phòng bếp.
Lạc Vân Thường run run mí mắt, hơi mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này là nhà bếp, nàng cười khổ.
Hôm qua vì làm mấy món ăn mà mệt mỏi nằm xuống lúc nào không hay, ngủ ở chỗ này cả một đêm.
Nếu nói ra, chắc chắn không ai tin tưởng, tu giả Tụ Khí cảnh, làm sao lại bởi vì làm đồ ăn mà mệt ngủ quên mất? Nhưng sự thật chính là vậy, so với làm đồ ăn, nàng càng muốn đi tu luyện hơn.
Lúc nàng muốn đứng lên, lại không khỏi sững sờ. Trên người nàng được đắp một cái áo mỏng, phía sau rất mềm mại, không hề thô cứng như bếp lò. Lạc Vân Thường quay đầu, thấy Trác Phàm đang lạnh nhạt ngồi dựa bên cạnh nàng.
"A. . ." Lạc Vân Thường suýt nữa kêu lên, ngay sau đó vội vàng che miệng mình. Nàng vạn vạn không ngờ, Trác Phàm lại ở đây cả một đêm với nàng.
Lạc Vân Thường đỏ mặt lên, kinh ngạc nhìn Trác Phàm ngủ ngon không màng danh lợi, không tự chủ được mà nhướn người về phía trước, môi son thơm hương thiếu nữ dần tới gần hắn.
"Trác quản gia, tiểu thư. . ." Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, Bàng thống lĩnh chạy đến. Trác Phàm run run, bắt đầu mở mắt.
Lạc Vân Thường thấy thế, lập tức tựa vào đầu vai hắn, giả vờ ngủ, chỉ là mi dài vẫn khẩn trương run run. Giống như vừa làm một chuyện xấu hổi, không còn mặt mũi gặp người, bị người phát hiện, cả khuôn mặt vẫn còn đang đỏ bừng.
Trác Phàm mở ra mắt buồn ngủ, hít sâu một hơi, hoàn toàn không biết vừa mới chỗ phát sinh chuyện, đợi Bàng thống lĩnh đến, mới cau mày nói: "Lão Bàng, chuyện gì ngạc nhiên?"
"Ơ, Trác huynh đệ, tiểu thư nàng. . ." Bàng thống lĩnh thấy hai người, không khỏi sững sờ, chỉ chỉ Lạc Vân Thường hỏi.
Trác Phàm thấy khuôn mặt Lạc Vân Thường hồng nhuận phơn phớt, còn run lẩy bẩy, liền sờ sờ đầu nàng: "Sao nóng vậy, chẳng lẽ tối hôm qua ngủ chỗ này nên cảm lạnh?"
Trác Phàm lắc đầu, thầm cảm thấy tự trách.
Tối hôm qua hắn muốn ôm Lạc Vân Thường trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại sợ đánh thức nàng, cho nên ở lại đây thủ hộ nguyên một đêm. Nhưng không ngờ, lại để cho nàng sinh bệnh.
"Lão Bàng, có chuyện gì chờ lát nữa rồi hãy nói, ta ôm nha đầu này trở về phòng nghỉ ngơi trước đã." Nói rồi, một tay Trác Phàm ôm lấy Lạc Vân Thường, đi về phòng, nhưng Lão Bàng lại khẩn trương vội nói: "Không được đâu, Trác huynh đệ, có người muốn mời tiểu thư qua phủ, vạn vạn đắc tội không nổi đâu."
"Có cái gì mà đắc tội không nổi, dù Tiềm Long Các mời cũng không đi." Trác Phàm giận dữ, lạnh lùng nói, "Không thấy nha đầu này đã ngất rồi à, nhất định là bệnh nặng, sao còn có thể tiếp khách? Cứ để lát nữa ta đi gặp họ."
"Ai da, Trác huynh đệ, Trác quản gia, người này nói nhất định phải là tiểu thư tự mình ra mặt, hắn còn mang theo Kim Bài Ngự Tứ." Bàng thống lĩnh quýnh lên, lớn tiếng nói.
Trác Phàm không khỏi giật mình, dừng bước lại, người có Kim Bài Ngự Tứ, chính là hộ vệ hoàng gia, dù gia chủ thất thế gia được gọi cũng phải đến, nếu không chính là kháng chỉ không tuân chi tội. Nhẹ thì xử tử một người, nặng thì liên luỵ cửu tộc. Đương nhiên, với thực lực của thất thế gia, hoàng thất không dám làm như thế. Nhưng đối với tiểu gia tộc bất nhập lưu như bọn họ thì khác.
Trác Phàm cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng lạnh lùng nói: "Lão Bàng, ngươi đi nói cho hắn biết. Nói hôm nay tiểu thư nhà ta thân thể không thoải mái, để hắn ngày mai đến đi."
Nghe thế, Bàng thống lĩnh cả kinh, không khỏi hít sâu một hơi.
Đối phương phụng Hoàng mệnh mà đến, ngươi lại nói như vậy, rõ ràng không muốn sống mà. Thế nhưng, Trác Phàm lại rất chắc chắn. Nghĩ đến chuyện hôm qua, hắn có thể khẳng định là mập mạp phái người đưa tin tới. Mà mập mạp làm người không tệ, tuyệt không phải người hành động theo cảm tính, lạm sát kẻ vô tội, cho nên hắn mới dám quả quyết từ chối như thế.
"Cứ làm theo lời ta nói, đi đi!" Trác Phàm lần nữa hét lớn.
"Chờ đã!" Bỗng nhiên, Lạc Vân Thường kêu to, ngay sau đó rời khỏi vòng tay của Trác Phàm, nghiêm túc nói: "Bàng thống lĩnh, ngươi nói người kia đợi một lát, ta đi rửa mặt một phen rồi sẽ đến."
"Vâng!" Bàng thống lĩnh ôm quyền, thở dài ra một hơi. Nếu không phải Đại tiểu thư kịp thời tỉnh lại, hắn phải làm theo lời Trác huynh đệ, vậy không biết sẽ có kết cục ra sao nữa đây.
Vị Trác quản gia này thật đúng là không sợ trời, không sợ đất, thế nhưng mình đi làm việc với hắn, lại lúc nào cũng cảm thấy run sợ a.
Bàng thống lĩnh lắc đầu, thổn thức đi lĩnh mệnh.
Trác Phàm nhìn Lạc Vân Thường, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Làm sao vừa mới còn hôn mê bất tỉnh, thoáng cái thì tỉnh táo lại rồi?
Lạc Vân Thường vũ mị lườm hắn: "Ngươi đó, làm việc sao lại khinh suất như thế, người của hoàng thất mà ngươi cứ tùy tiện đối đãi như thế sao?"
Nói xong, dường như là sợ Trác Phàm nhìn ra manh mói gì, Lạc Vân Thường vội vàng chạy trốn, để lại Trác Phàm lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể đến phòng tiếp khách. Đi vào phòng tiếp khách, Trác Phàm nhìn thấy người truyền lệnh, toàn thân mặc một bộ quần áo hạ nhân, tu vi Tụ Khí đỉnh phong, chính là một trong số kiệu phu cho mập mạp ngày hôm qua.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất