Chương 83: Rời đi (2)
“Huynh đệ, ngươi cũng về sớm một chút, Lạc gia không thể không có ngươi!”
Lần nữa vỗ bả vai Trác Phàm, Bàng thống lĩnh mang theo Lạc Vân Hải ra ngoài. Dựa theo phân phó của Trác Phàm rất nhanh hắn mang Lôi Vũ Đình đến.
“Lôi cô nương, việc ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?” Lôi Vân Đình vừa vào phòng, Trác Phàm đã cười nói.
Lôi Vân Đình đỏ mặt gật đầu: “Trác đại ca để cho ta tìm kiếm 600 hài đồng khoảng chừng mười tuổi, rất nhanh đã gom đủ. Tất cả đề là hài tử có tư chất thượng đẳng, chỉ chờ ngươi đi dạy bảo.”
Trác Phàm liếc nhìn nàng thật sâu, âm thầm gật đầu: “Làm sao ngươi biết ta muốn dạy những hài tử này cái gì?”
Lôi Vân Đình tự tin cười một tiếng, thản nhiên nói: “Lấy hiểu biết của ta đối với ngươi thì ngươi còn chưa có lòng tốt đi cứu tế những cô nhi đáng thương kia. Cho nên ta phỏng đoán nhất định ngươi muốn đem bọn chúng bồi dưỡng thành hộ vệ Lạc gia, mới khiến cho ta đem bọn hắn đưa đến.”
Nghe được lời này, dường như Trác Phàm nhớ đến chuyện cũ, thầm than một tiếng.
Lòng tốt sao? Chính mình lúc trước đã có lòng tốt thu dưỡng một đứa cô nhi nhưng kết quả thì sao. Sau cùng không phải nó cũng phản bội mình sao?
Nghĩ tới đây, trong mắt Trác Phàm đột nhiên lóe lên môt đạo lãnh mang, Lôi Vân Đình nhìn thấy cũng giật mình.
“Lôi cô nương.” Trong tay Trác Phàm xuất hiện một khối ngọc giản, đưa đến: “Đây là công pháp Linh giai trung cấp, Tiềm Ảnh quyết. Ngươi cầm lấy tu luyện, sau đó lựa chọn người đáng tin huấn luyện, tạo thành Ám Ảnh đội, bảo hộ gia tộc trong bóng tối. Còn 600 hài đồng kia sẽ do ngươi huấn luyện trước, cứ chiếu theo phương pháp ta đã dạy cho ngươi.”
“Lấy ra người hạ đẳng nhất, cho vào biên chế trong đội hộ vệ ngày thường. Người có thành tích trung đẳng biên chế đến đội Ám Ảnh của ngươi. Còn người có thành tích thuưượng đẳng nhất, người có ý chí kiên cường nhất thì đem giao cho Bàng thống lĩnh bí mật huấn luyện. Ngươi chỉ cần đem lời ta truyền đến là hắn có thể hiểu phải làm như thế nào.”
Lôi Vân Đình ngơ ngác tiếp nhận ngọc giản kia, chăm chú nhìn ánh mắt của Trác Phàm, trong lòng hiện lên chút bất an: “Vì sao ngươi không tự mình làm?”
“Ta phải đi rồi.” Trác Phàm thản nhiên nói.
Lôi Vân Đình giật mình, chất vấn: “Vì sao?”
Trác Phàm bất đắc dĩ đành phải lặp lại lý do lặp lại lần nữa. Lôi Vân Đình nghe xong gật đầu, chỉ là trước khi nàng ra khỏi cửa lại hôn nhẹ một cái trên môi của Trác Phàm.
Trác Phàm sững sờ nhìn thấy Lôi Vân Đình nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Tại sao lại nữa? Nữ nhân đều thích hôn môi vậy sao...
Chờ một lúc, Lôi Vân Thiên đi vào bên trong phòng nhỏ, Trác Phàm đem tất cả mọi chuyện giải thích với hắn. Lôi Vân Thiên ghi nhớ từng lời căn dặn của hắn ở trong lòng, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Tuy hắn là đại trưởng lão trong gia tộc nhưng tâm lý hắn rất rõ ràng, Trác Phàm mới là người nắm giữ quyền lực tối cao trong gia tộc, mà Trác Phàm cũng có tư cách này.
“Lôi trưởng lão!”
Lúc này Trác Phàm lại lấy ra một ngọc giản đưa lên: “Đây là sau khi ta đem ba vũ kỹ của ba gia tộc hợp lại tạo thành một bộ vũ kỹ Huyền giai cấp thấp, Phong Lôi Hồi Long Quyết! Đây là một phần trong Minh Châu mật lệnh của hoàng thất. Như vậy về sau vũ kỹ tối cao trên bề nổi của Lạc gia chúng ta sẽ là bộ vũ kỹ này. Ngài làm đại trưởng lão cần phải tu luyện cho tốt.
Lôi Vân Thiên nhíu lông mày giống như ngộ ra điều gì gật đầu.
Trác Phàm đã cường điệu đây là “Vũ kỹ trên bề nổi” như vậy tất nhiên trong tay Trác Phàm còn có vũ kỹ càng cao hơn mà không bị hoàng thất biết được, lấy làm vũ khí bí mật.
Có lẽ có một ngày, hoàng thất sẽ phát hiện ra, thế gia thứ tám mà bọn họ bồi dưỡng đã không còn nằm trong tầm khống chế của bọn họ. Thế nhưng đến lúc đó rồng vào biển rộng, hổ về rừng xanh. Tất cả đã là quá muộn.
Tuy tuổi của Trác Phàm còn trẻ nhưng lòng dạ thâm sâu lại để cho lão giang hồ là hắn bội phục không thôi.
“Yên tâm đi, Trác quản gia. Ta sẽ làm thật tốt vị trí đại trưởng lão này.” Lôi Vân Thiên cười lớn một tiếng, cùng Trác Phàm ngầm hiểu lẫn nhau.
Cho dù không có Trác Phàm chỉ điểm hắn cũng hiểu rõ cái gì gọi là gần vua như gần cọp, đạo lý hoàng thất không đáng tin. Chỉ có Trác Phàm là to gan hơn lão đầu hắn, dám dùng lòng tin của hoàng thất xoay vòng.
“Đúng rồi, Trác quản gia, phụ tử Thái gia phải làm sao đây?”
Đột nhiên Lôi Vân Thiên nhướng mày lo lắng nói: “Ba gia tộc chúng ta đã hợp nhất được ba tháng. Thế nhưng ta vẫn cảm thấy phụ tử Thái gia kia không đồng lòng với chúng ta, luôn luôn thần bí. Hiện tại hộ vệ của Hắc Phong Sơn lại là người của Thái phủ, ta sợ...”
“Để nó phát sinh!”
Trác Phàm cười phất tay nói: “Thái gia kia dù sao cũng là một thành viên chấp hành Minh Châu mật lệnh. Nếu tùy tiện xử trí bọn họ sợ rằng sẽ đưa đến nghi ngờ cùng bất mãn của hoàng thất. Nhưng nếu bọn họ phản bội trước thì, hắc hắc hắc...”
Trong mắt Lôi Vân Thiên lóe tinh quang, không khỏi gật đầu khen: “Không hổ là Trác quản gia, hóa ra đã có dự định từ sớm.”
Ánh mắt Trác Phàm mị mị, lóe lên sát ý rồi nhanh chóng biến mất...
Sáng sớm ngày thứ hai, Trác Phàm tự mình yên lặng rời khỏi Hắc Phong Sơn. Tại một đỉnh núi, Lạc Vân Thường, Lôi Vũ Đình cùng Lôi Vân Thiên các các loại cao tầng của Lạc gia đều đưa mắt nhìn bóng lưng hắn đi xa dần. Duy nhất chỉ không có phụ tử Thái gia.
Thế nhưng ngay tại giữa sườn núi trong rừng rậm, Thái Vinh cùng Thái Hiểu Đình đang dùng ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Trác Phàm biến mất, lại phát ra từng trận cười lạnh.
“Hừ Lạc gia không có tên đáng ghét Trác Phàm này thì sao có tư cách ngồi lên vị trí gia chủ.” Thái Hiểu Đình hừ lạnh một tiếng, cười tà nói: “ Nữ nhân thối Lạc Vân Thường kia, mỗi ngày chỉ biết mắt đi mày lại với Trác Phàm, hoàn toàn không để lão tử vào mắt. Hiện tại Trác Phàm đi, toàn bộ Hắc Phong Sơn chính là Thái gia chúng ta độc chiếm, nhìn xem nàng còn có thể phách lối thế nào?”
“Aiz, Trác Phàm thật sự là kỳ tài khó có được. Dùng minh ước với Tiềm Long Các và ôm chân tam hoàng tử, lấy lực lượng trấn trụ uy thế ba gia tộc chúng ta. Trên dưới Hắc Phong Sơn có ai không biết, Trác Phàm mới là gia chủ thực chất sau khi ba gia tộc hợp nhất.”
Thái Vinh lắc đầu, cảm thán nói: “Đáng tiếc hắn luôn đối địch với chúng ta. Hiện tại hắn đã đi, chúng ta cũng nên tìm lại đồ vật thuộc về mình.”
“Phụ thân, người nói nên làm thế nào đi.” Thái Hiểu Đình hai mắt tỏa sáng, vội vàng nói.
Thái Vinh lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần vội, Trác Phàm đi rồi, Lạc gia có thể không cần quản. Lôi gia mới chính là địch nhân của chúng ta. Chúng ta cần đồng minh, thế lực mạnh hơn Lôi gia...”