Chương 94: Thanh niên thần bí (1)
Bên trong Vạn Thú sơn mạch, Trác Phàm mang theo Tiết Ngưng Hương bò trong bụi cây, dường như đang tìm kiếm cái gì. Tiết Ngưng Hương cũng thấy kỳ lạ, không biết trong hồ lô của hắn bán loại thuốc gì.
Đột nhiên, Trác Phàm kinh hãi kêu lên, từ dưới đất móc ra một đồ vật dính đầy bùn đất, trênmặt hiện lên vẻ vui mừng: “Tìm được rồi!”
Tiết Ngưng Hương nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn vật kia nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì, có thể làm gì?”
“Hương Thự!”
Trác Phàm cười bí ấn, thản nhiên nói: “Đây là một laoị thực vật mà linh thú chuột đào núi thích nhất!”
Nghe thấy lời này, trong mắt Tiết Ngưng Hương loé tinh quang, dường như nghĩ đến cái gì, hét lớn: “Ý kiến hay, ngươi muốn dùng chuột đào núi đào một địa đạo để tromk Kim Cương Lưu Sa của bọn họ?”
Chuột đào núi mặc dù chỉ là linh thú cấp một không có lực chiến đầu nhưng cho dù là tu giả Trúc Cơ cảnh cũng không thể dễ dàng bắt được nó. Nhưng bên trong tất cả linh thú thì bản sự đào hang không thú nào có thể địch được.
Thậm chí một chuột đào núi nho nhỏ cũng chỉ cần không đến nửa canh giờ là có thể đem sơn mạch dài liên miên ngàn dặm đào xuyên qua!
Trác Phàm không trả lời, chỉ lộ ra ý cười như có như không. Nhìn thấy cảnh này, Tiết Ngưng Hương lại sững sờ trong lòng nghi hoặc càng sâu. Tâm lý Trác Phàm như đánh bàn tính, người khác dường như mãi mãi cũng không đoán được hắn định làm gì.
Chờ một lúc Trác Phàm mang theo Tiết Ngưng Hương rời xa chỗ Lưu Kim Tuyền Đàm rồi dựng lên đống lửa, đem Hương Thự bỏ vào, sợ khói lửa bốc lên sẽ bị nhưng người U Minh Cốc kia phát hiện.
Rất nhanh, một trận kỳ dị hương khí liền phát ra, hương tung bay trăm dặm, rất lâu không dứt!
Rất nhiều linh thú trong núi thờ đầu ra, theo mùi hương dần dần tìm đến. Trác Phàm mang theo Tiết Ngưng Hương mai phục ở một chỗ bí mật, hai mắt nhìn chằm chằm về phía đống lửa.
Rì rào!
Trong bụi cỏ vang lên từng âm thanh rung động, rất nhiều linh thú cẩn thận tiếp cận đống lửa, ở trong bóng tối như mực muốn tìm được cái Hương Thự mỹ vị kia nhưng mà làm sao cũng không tìm được.
Thực ra bọn họ đã sớm đem Hương Thự đốt qua lấy đi, bọn họ chỉ cần Hương Thự tản mát ra hương khí dẫn chuột đào núi đến là được. Nếu đem Hương Thự đặt ở chỗ đó thì sẽ bị linh thú ngậm đi, ngược lại sẽ làm hương khí khuếch tán ảnh hưởng đến việc bọn họ bắt thú.
Linh thú bị dẫn đến càng ngày càng nhiều, tất cả đều vây quanh đống lửa mà không cách nào tìm được nơi phát ra mùi thơm kia.
Bỗng nhiên mặt đất bên cạnh đống lửa chậm rãi nhô lên một đống đất nhỏ cỡ nắm tay, ánh mắt Trác Phàm ngưng tụ hướng về phía trước nhún thân thể, chuẩn bị hành động.
Phốc!
Rốt cuộc theo tiếng động vang lên, toàn núi nhỏ kia đột nhiên bị phá vỡ thành một lỗ hổng đen như mực, một cái đầu nhỏ từ bên trong chui ra. Vây quanh đống lửa chuyển vài vòng, chun chun cái mũi trong mắt hiện lên thần sắc mê mang.
“Chính là vật nhỏ kia, động thủ!”
Trong lòng Trác Phàm hét lớn, chỉ một bước dường như đạn pháo thẳng tắp hướng về phía đống lửa bắn đến. Vây quanh chỗ này đều là đám linh thú cấp một hai nghe thấy tiếng động lớn như thế đều giật mình, ào ào tứ tán ra, trốn vào trong bụi cỏ xung quanh.
Chỉ có con chuột đào núi kia là còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng dựa vào trực giác của linh thú nó vẫn cảm giác được nguy hiểm đang đến. Sau đó vội vàng động chân trước, chui vào trong đất.
Thế nhưng tất cả đã muộn, ngay tại lúc nó đem thân thể vùi được một nửa vào trong đất thì Trác Phàm đã đi trước nó một bước, một phát bắt được cái đuôi nó lôi ra.
Chít chít chít!
Chuột đào núi liều mạng giãy giụa thân mình, mặt hiện lên vẻ kinh hoàng. Nhưng đã rơi vào ma chưởng của Trác Phàm thì sao có thể tránh thoát dễ dàng như vậy?
“Hắc hắc hắc… Tiểu đông tay, còn muốn chạy sao?”Trên mặt Trác Phàm hiện lên nụ cười tà ác, nắm lấy thân thể nhỏ nhắn của chuột đào núi, tay nắm chặt lại làm nó đau đến mức kêu ầm lên. Bốn cái móng vuốt nhỏ xinh càng không ngừng vung vẩy trên không trung.
Mà Tiết Ngưng Hương ở một bên không đành lòng nhìn, vội vàng đem tiiẻu gia hảo khi đoạt đến, ôm vào trong ngực an ủi một chút, đồng thời khinh thường liếc nhìn Trác Phàm: “Sao ngươi lại tàn nhẫn như thế. Nếu nó bị thương thì làm sao bây giờ?”
“Hừ, linh thú đâu có dễ dàng thụ thương như vậy?” Trác Phàm khinh thường bĩu môi nói: “Thời gian bây giờ của chúng ta đang gấp, nếu không mau chóng thuần hoá nó sẽ không kịp!”
“Vậy cũng không cần thô lỗ như vậy, ở trong nhà ta cũng đã dưỡng qua một số tiểu linh thú cũng chưa từng thuần hoá qua mà bây giờ bọn chúng cũng đều nghe lời ta nói!”
Tiết Ngưng Hương vuốt ve chuột đào núi kia, trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu: “Ngươi nói đúng hay không, tiểu gia hoả?”
Chuột đào núi kia dường như nghe hiểu lời nàng nói, vội vàng gật đầu, tiếp đó lại hung tợn liếc nhìn Trác Phàm một cái.
Bà nội nó, vật nhỏ này đúng là được đà lấn tới!
Trong lòng Trác Phàm tức giận thật muốn nghĩ cầm vật nhỏ này trong tay hành hạ thật tốt một phen. Nhưng nhìn Tiết Ngưng Hương che chở như vậy cũng không tiện ra tay.
Bỗng nhiên dường như hắn nghĩ ra cái gì đó, trên mặt lộ ra nụ cười tà dị.
Nhìn thấy nụ cười kia, chuột đào núi rét run, vội vàng trốn vào trong ngực Tiết Ngưng Hương.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Tiết Ngưng Hương cảnh giác nhìn chằm chằm Trác Phàm, lùi lại hai bước.
Trên mặt Trác Phàm lộ ra nụ cười hiền lành hiếm thấy, quang mang trong tay loé lên, xuất hiện một cái hồ lô: “Ngươi yên tâm đi, ta không muốn làm gì tiểu gia hoả kia mà chỉ muốn cho nó ăn một chút thôi.”
Nói rồi liền từ bên trong hồ lô xuất ra một con côn trùng màu đỏ như máu.
Đây đúng là ma vật mà hắn chăm chú luyện chế, Huyết Tàm hàn đàm! Chỉ cần máu tằm này vào bụng thì bất cứ sinh vật nào cũng phải nghe lệnh của hắn. Nếu không huyết chú phát động, tất sẽ chết không toàn thây.
Nếu không phải thời gian cấp bách, hắn nhất định phải thuần hoá chuột đào núi này thì hắn cũng không nguyện ý lãng phí một giọt máu của Huyết Tằm trên người một linh thú cấp một như vậy!
“Đây là vật gì, nhìn thật buồn nôn!” Tiết Ngưng Hương cau mày, không tự chủ lùi lại phía sau hai bước.