Chương 27:
Linh Bảo rút tay lại, nữ quỷ lập tức tỉnh táo lại, sau đó phát hiện ra vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Đó là sự trừng phạt mà cô phải gánh chịu khi gánh phải nợ mệnh. Nếu một trăm năm sau cô không bị hồn phi phách tán thì sẽ đầu thai vào cõi súc sinh." Nữ quỷ nhất thời sụp đổ mà khóc lớn:
"Vì sao! Vì sao! Hắn cùng những anh em lưu manh cặn bã đó của hắn đã cưỡng bức tập thể tôi đến chết, vậy mà luật pháp cho phép hắn ung dung ngoài vòng pháp luật, thậm chí bây giờ tôi đã làm quỷ rồi mà còn không thể giết hắn đền mạng!" Oán hận cô ta tích tụ lâu nay đã bị hóa giải, sát ý trong lòng cũng không còn mãnh liệt như trước, nhưng vẫn không cam lòng buông bỏ phẫn nộ."Đó là tội nghiệt của hắn ta. Cho dù hắn không bị trừng phạt ở cõi dương gian, thì sau khi chết hắn vẫn sẽ bị phán xét khi bước vào thông đạo Luân Hồi." Linh Bảo lời lẽ chính nghĩa, đây là lời của thẩm quan thường nói, nhưng làm thần linh cô vẫn phải có nghĩa vụ cho những quỷ hồn biết những quy tắc này.'Hắn sống không bị trừng phạt, lúc hắn chết bị trừng phạt tôi cũng không nhìn thấy, như vậy có ý nghĩa gì nữa!" Nữ quỷ tiếp tục gào khóc.
"Được rồi." Linh Bảo thở dài, nữ quỷ này còn rất trẻ đã bị người khác hại chết, không báo thù được thật sự là quá đáng thương, cho dù là cô, cô cũng cảm thấy quy tắc này của Thiên Đạo rất bất công với những người bị hại. Trước kia cô từng ra tay giúp trừng trị kẻ ác, nhưng sau một vài lần bị phản ứng dữ dội, cô đã tìm ra cách lợi dụng sơ hở.
"Đừng khóc nữa, tôi chỉ nói cô không thể giết hắn, đâu có nói là cô không thể tiếp tục hành hạ hắn. Dù sao cô chỉ cân nhớ điểm mấu chốt là không thể hại chết tính mạng người khác, tôi cho cô thêm bảy ngày, bảy ngày sau tôi đưa đưa trở về luân hồi đầu thai."
Nghe vậy, nữ quỷ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt từ bi của cô gái trẻ tuổi nhưng cao thâm khó lường này, cô ta lập tức hiểu ra, vừa rơi nước mắt vừa quỳ lạy Linh Bảo: "Đa tạ cao nhân!"
Thấy sát khí của cô ta biến mất, sau khi xác định cô ta sẽ không tạo thành thương tổn quá nặng nữa, Linh Bảo phất tay thả cô ta đi, còn cô trở về thân thể. Mà Vương Vĩ bên này, vừa mới hồi thân chưa được bao lâu, vết thương trong miệng mới băng bó được một chút, chưa ai kịp thở phào mấy hơi thì hắn lại bắt đầu náo loạn, bệnh viện đành phải tiêm cho hắn một liều thuốc an thần để hắn không thể tự làm tổn thương mình nữa. Lần này nhập viện giả lại thật sự thành nhập viện thật.
Viện trưởng bệnh viện là một người theo chủ nghĩa thuyết vô thân* không tin chuyện ma quỷ, ông ta kiên quyết bác bỏ giả thuyết Vương Vĩ bị quỷ nhập, đồng thời kết luận ràng Vương Vĩ có vấn đề về thần kinh dẫn đến hành vi tự bạo ngược hành hạ bản thân mình, sau đó đề nghị hắn tiếp tục ở lại bệnh viện để bác sĩ tiện theo dõi và tiếp tục điều trị bằng phương pháp vật lý trị liệu.
*thuyết vô thần: không tin thần Phật, chuyện ma quỷ.
Vương Đống thấy vậy càng suy đoán lần Trương thần côn tới nhà mình làm phép hoàn toàn chính là giả danh giả mạo lừa tiền của nhà gã, vốn dĩ gã cũng không tin mấy thứ đó. Lúc này càng nghiêng về cách giải thích theo khoa học, vì thế lập tức tiếp thu kiến nghị của viện trưởng.