Chương 32: Phật Tử chi sư
Phật quang gột rửa trên người Lục Trường Sinh và Huyền Tâm.
Một kiện áo cà sa màu vàng óng chậm rãi xuất hiện, đây là chí bảo Phật môn, vô thượng Bát Bảo lưu ly cà sa, trong cà sa có khắc kinh Phật cổ xưa, tám vạn bốn nghìn pháp, đủ để che chở vô địch đương thời.
Đây là ý chí, là khen thưởng của Đức Phật.
Mà đây chỉ là vì Huyền Tâm triệt để thức tỉnh, ngộ được Đại Thừa Phật pháp.
Mà Phật quang gột rửa trên người Lục Trường Sinh, khiến nhục thể của hắn lại lột xác, ngưng tụ nhục thân hoàn mỹ Lưu Ly Phật Môn.
Nhưng trong phút chốc, tử khí ba vạn dặm cũng tràn vào trong người Lục Trường Sinh.
Âm dương điều hòa, Phật quang và Đạo quang ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành Thái Cực Bát Quái.
Nhục thân Lục Trường Sinh đạt được một lần lột xác triệt để.
"Đây là Tiên Thiên Vô Thượng âm Dương Thể!"
Cường giả âm Dương Thánh Địa nghẹn ngào thốt lên.
"Một trong các thể chất mạnh nhất từ xưa tới nay?"
"Cái gì? Tiên Thiên Vô Thượng âm Dương Thể? Đây không phải thể chất chỉ xuất hiện trong truyền thuyết sao?"
"Uizz! Tiên Thiên Vô Thượng âm Dương Thể? Được xưng là Đại Đạo chi thể, bài danh thứ ba trong Thần Thể Bảng, chỉ thua Hữu Khuyết Hỗn Độn Thể và Vô Khuyết Hỗn Độn Thể, đồng thời loại thể chất này nếu tiến thêm một bước, chính là Hữu Khuyết Hỗn Độn Thể đấy."
"Vô Lượng Thiên Tôn, không nghĩ tới hôm nay có thể may mắn nhìn thấy Tiên Thiên Vô Thượng âm Dương Thể, thật là phúc ba đời mà."
"Thân hóa âm dương, tiếp cận Đại Đạo vô tận, nếu trong tương lai Trường Sinh lại có thể bước thêm một bước, liền có thể ngưng tụ Hỗn độn thể trong truyền thuyết, là Đại Đạo chi thể a, người này nhất định vang danh thiên hạ, thiên cổ lưu danh đấy."
"Vô Lượng Thiên Tôn, chính đạo chúng ta có Trường Sinh, sẽ lại hưng thịnh mười vạn năm."
Đám người nhao nhao mở miệng, vô số ánh mắt nhìn về phía Lục Trường Sinh, tràn đầy kinh thán và hâm mộ, không có bất kỳ ánh mắt ghen tỵ nào.
Chuyện này rất thần kỳ, trên lý thuyết mà nói, nếu có một thiên tài vô cùng kinh diễm xuất hiện, tự nhiên sẽ bị rất nhiều người ghen ghét, nhưng Lục Trường Sinh không có, phảng phất hết thảy những thứ Lục Trường Sinh đạt được, đều là chuyện hiển nhiên phải thế.
Có lẽ, đây chính là đại biểu cho sức mạnh mị lực đi.
Nhưng mà vào lúc này.
Phật quang vô lượng lại một lần nữa sáng chói.
Liếc mắt nhìn qua.
Mỗi một chỗ trong Đại La Thánh Địa đều được Phật quang chiếu sáng, đây là vẻ đẹp tự nhiên của thiên địa, làm cho người ta không cách nào quên.
Bỗng có người đột nhiên kinh hô, phá vỡ sự yên lặng trong giây lát.
"Mọi người mau nhìn, có thứ dưới chân Trường Sinh sư huynh kìa."
Thanh âm vang lên, rất nhiều người đưa mắt nhìn qua.
Chỉ thấy dưới chân Lục Trường Sinh chậm rãi xuất hiện một tòa đài sen màu vàng kim.
Đây là Liên Tọa, là chí bảo Phật môn, chỉ duy nhất người có được đại trí tuệ, mới có thể có được Liên Tọa.
Liên Tọa vàng kim, khắc kinh văn cổ xưa, chậm rãi nâng Lục Trường Sinh lên.
Mà tử khí kinh khủng cũng tràn vào trong đài sen, tựa hồ muốn đối kháng Phật quang.
Trong chốc lát, đài sen biến thành màu xanh, truyền ra thanh âm tụng kinh vô cùng huyền diệu.
"Thập Nhị Phẩm Thanh Liên."
Đợi đến khi Thanh Liên thành hình, thì liên tục những thanh âm kinh ngạc lại vang lên.
Đài sen phân 4 cấp, tam, lục, cửu, thập nhị.
Thập nhị phẩm là cao nhất, tránh được hết thảy tai hoạ, có thể trảm nghiệp lực, có diệu dụng vô thượng.
Giờ này phút này, Thanh Liên dưới chân Lục Trường Sinh chính là thập nhị phẩm.
Điều này mang ý nghĩa Lục Trường Sinh đã có đại giác ngộ, đại trí tuệ, đại nghị lực, đại phi phàm, đại thần thông.
Trong mắt đệ tử Phật môn, đó là thuộc về loại tồn tại phi phàm nhất.
Cho dù là Tứ đại thần tăng của Tiểu Lôi âm Tự, chẳng qua cũng chỉ vẻn vẹn ngưng tụ ra lục phẩm Liên Tọa, mà Liên Tọa của Lục Trường Sinh thì không giống bình thường, có màu xanh, làm cho người ta cảm thấy phi phàm vô cùng.
Cùng lúc đó, dưới chân Huyền Tâm cũng xuất hiện Liên Tọa, nhưng mà chỉ có cửu phẩm, là cửu phẩm Kim Liên.
Giờ phút này, từ trong Tây Mạc có một thanh âm cổ lão vang lên.
"Huyền Tâm, ngươi đã giác ngộ được Đại Thừa Phật pháp, sau này sẽ vì Phật Tử đương thời, phổ độ chúng sinh, vì thương sinh thiên hạ, phát dương Phật pháp."
Đây là Phật ý, ngẩng đầu nhìn lên, một tôn Phật ảnh xuất hiện trên hư không, to lớn vô lượng, nhìn qua cực kỳ khổng lồ.
"Trường Sinh, ngươi là đại giác ngộ, đại trí tuệ, đại nghị lực, đại vô thượng giả, là Phật Tử chi sư, từ nay về sau, đệ tử Phật môn gặp được Trường Sinh, cần phải lạy chín bái, lấy đó làm đại lễ."
Thanh âm Phật ý vang lên.
Trực tiếp sắc phong Lục Trường Sinh làm Phật Tử chi sư, ban cho vinh quang vô thượng.
Nhưng mà Lục Trường Sinh thì hết sức bình tĩnh.
Hắn là người trong Đạo môn, cần cái xưng hào này làm gì?
Còn có Thanh Liên dưới chân nữa.
Nói thật, ngoại trừ bề ngoài tạm được, mấy cái khác Lục Trường Sinh cũng không thích.
Đã là cường giả Đạo môn, tọa kỵ khẳng định phải là loại hình hung thú các kiểu.
Mấy con gì đó như Kỳ Lân, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Chân Long, Thao Thiết, Bá Hạ, Tỳ Ngưu mới đẹp, còn không cũng phải có cái Phỉ Thúy Hồ Lô, Tử Thanh Tiên Kiếm làm tọa kỵ mới dễ nhìn.
Có điều nếu đã là hàng tặng miễn phí, thì cũng không sao, không xài thì phí.
"Bái kiến sư phụ!"
Huyền Tâm quỳ lạy trên mặt đất, dập đầu về phía Lục Trường Sinh.
Mà tất cả tăng nhân ở Tây Mạc, cũng cùng một lúc, tâm ý tương thông, quỳ trên mặt đất.
"Bái kiến ngã Phật chi sư!"
Bọn họ cùng nhau dập đầu, thành kính vô cùng, bất luận thân phận địa vị.
"Nếu đã ngộ pháp, vậy thì trở về đi."
Lục Trường Sinh mở miệng, hắn ngữ khí bình thản, kỳ thật nội tâm vẫn tương đối lo lắng, dù sao bây giờ đã biện pháp xong, nếu tên Huyền Tâm này còn muốn đấu pháp, vậy thì làm sao bây giờ?
Lấy cái gì đấu?
So xem Luyện Khí cảnh nào pháp lực hùng hậu hơn à?
"Sư phụ, đệ tử muốn theo hầu bên cạnh ngài, tiếp tục lắng nghe Đại Thừa Phật pháp."
Huyền Tâm mở miệng, gã nói ra ý nghĩ của mình.
Lục Trường Sinh cũng không nói ra nửa đoạn sau của Đại Thừa Phật pháp, vì thế một cách tự nhiên, gã rất cấp bách.
Theo hầu bên cạnh?
Lục Trường Sinh lập tức lắc đầu, sau đó nhìn về phía Huyền Tâm nói.
"Pháp không trên người ta, ngươi theo ta tu pháp thì được cái gì?"
Lục Trường Sinh mở miệng.
Huyền Tâm lập tức không khỏi hiếu kỳ nói.
"Vậy..., pháp ở nơi nào?"
"Pháp ở trên đường."
"Đường ở phương nào?"
“Đứa nhỏ ngốc!"
"Đứa nhỏ ngốc!"
"Đường ở dưới chân."
Vì để Huyền Tâm mau chóng rời đi, Lục Trường Sinh tỏ vẻ vô cùng thân thiện, đi tới trước mặt Huyền Tâm, sờ lên đầu Huyền Tâm, sau khi phát hiện có chút kỳ kỳ, liền thu hồi lại, nói khẽ như thế.
Đường ở dưới chân?
Huyền Tâm sững sờ, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
"Đa tạ sư phụ ban ban Pháp! Đa tạ sư phụ ban Pháp! Đệ tử đã hiểu!"
Huyền Tâm rất vui vẻ, hắn trực tiếp đứng dậy, ngay sau đó nhìn về đám người quanh Luận Đạo Điện, sau đó chắp tay trước ngực, hành đại lễ nói.
"Tiểu tăng Huyền Tâm, bởi vì lòng có chấp niệm, đã hóa đồ đao đả thương người, đoạn đường đến đây có nghiệp lực quấn thân, nhân quả gia trì, hôm nay đã giác ngộ, biết được sai lầm, mong các vị tha thứ, tiểu tăng sẽ mỗi ngày làm trăm việc thiện, dùng cái đó để hoàn lại phần nhân quả này."
Huyền Tâm mở miệng, gã tạ lỗi với những người xung quanh.
Lập tức rất nhiều tu sĩ thế hệ trẻ chắp tay trước ngực, xem như đáp ứng.
Sau đó, Huyền Tâm đứng dậy, hắn rời đi Đại La Thánh Địa, đi tìm Đại Thừa Phật pháp của mình.
Mà chuyện biện pháp với Phật môn, cũng xem như dừng ở đây.
Thật không tồi, phi thường không tồi.
"Đại sư huynh uy vũ!"
Bên trong đám người, đột nhiên có người hô to một tiếng.
Trong chốc lát, tất cả mọi người bắt đầu hô theo.
"Đại sư huynh uy vũ!"
"Đại sư huynh uy vũ!"
"Đại sư huynh uy vũ!"
Thanh âm điếc tai nhức óc vang lên, mấy vạn người cùng nhau hô.
Trận biện pháp này quả thực là đặc sắc tuyệt luân, Lục Trường Sinh không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng đã chiến thắng.
Hơn nữa còn thắng cực kỳ vẻ vang.
Chỉ là trong đám người, có một thanh âm yếu ớt vang lên.
"Sao không có đấu pháp nhỉ?"
Thanh âm vang lên, lập tức có người khịt mũi khinh thường nói.
"Còn đấu pháp cái cọng lông? Đại sư huynh đã nửa bước phi thăng, đấu thế nào hả?"
"Đúng vậy, ta nghe nói Trường Sinh sư huynh đã sắp muốn phi thăng, mười tên Huyền Tâm cũng không dám đấu nha."
"Đúng đúng đúng, chư vị sư huynh nói rất đúng."
"Các ngươi còn ở đây thì thầm cái gì, mau hô theo ta, Đại sư huynh uy vũ!"
Có người mở miệng, lập tức tất cả tiếng nghị luận kết thúc, hóa thành một câu.
"Đại sư huynh uy vũ!"