Chương 37: Ý của sư huynh là...Giết người diệt khẩu?
Đan lô chấn động.
Sóng nhiệt tràn ngập.
Trong nháy mắt ấy, Lục Trường Sinh đã nghĩ tới chuyện chạy trốn khỏi hiện trường.
Nhưng đúng lúc này.
Đan lô bình tĩnh trở lại.
Phù.
Nhẹ nhàng thở ra.
Lục Trường Sinh khôi phục sự trấn định.
"Luyện xong! Luyện xong! Luyện xong rồi!"
Lưu Thanh Phong hưng phấn lên tiếng.
Đan lô dần yên tĩnh lại, nhưng lại tràn ra khá nhiều sương mù bao phủ, đan hỏa cũng dần dần tắt lửa.
"Mau mở lò nhìn xem."
Lục Trường Sinh có vẻ có chút kích động.
Tấm đan phương thứ hai cũng đã luyện thành công,
Cũng không biết là thứ đan gì.
Mở ra lò đan.
Trong chốc lát, từng viên từng viên đan dược màu đen tỏa ra sắc đỏ nhàn nhạt, tản mát ra mùi thơm lạ lùng, hơn nữa còn có từng sợi huyết khí vờn quanh, thoạt nhìn có vẻ bất phàm.
Lưu Thanh Phong thò tay vào cầm.
Chỉ là còn không có chạm tới, đan khí nóng rực đã khiến hắn phải rút tay lại.
Hắn chưa từng luyện đan, nên lỡ quên mất trình tự, lúc này mới nhớ lấy ra một cái bình nhỏ, đánh một đạo pháp quyết, trong nháy mắt, đan dược trong lò tự động bay lên, rơi vào trong bình ngọc.
"Sư huynh, mau nhìn nè."
Luyện đan lần đầu liền thành công.
Lưu Thanh Phong cực kỳ hưng phấn, cảm giác khoảng cách mình đạt tới tuyệt thế Luyện Đan Sư đã gần thêm một bước.
"Sư đệ, ta kiểm tra ngươi một chút, đây là đan gì?"
Lục Trường Sinh không rõ lắm đây là cái đan gì, vì vậy dò hỏi Lưu Thanh Phong.
"Sư huynh, chỉ mấy câu đó không làm khó được đệ đâu, trong đống dược liệu của huynh, có ba loại dược liệu là bổ huyết, mười tám loại phụ dược, dùng để bổ khí, vì vậy đây là Thập Toàn Bổ Huyết Bổ Khí Đan, đúng không?"
Lục Trường Sinh: "...."
Mặc dù cảm thấy cái tên Thập Toàn Bổ Huyết Bổ Khí Đan này nghe có chút cùi bắp, nhưng trong lúc nhất thời, Lục Trường Sinh cũng không biết nên làm sao phản bác.
Rất nhanh, Lục Trường Sinh nhìn lướt qua đan dược trong bình ngọc, lập tức mở miệng nói.
"Thanh Phong, vậy ngươi thử một lần hiệu quả đan dược này xem."
"Được!"
Lưu Thanh Phong không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cầm đan dược lên, nhưng ngay thời điểm chuẩn bị ăn, nó đột nhiên dừng lại một chút.
"Sư huynh, đan dược này có tác dụng gì vậy?"
Hiếm thấy nha, Lưu Thanh Phong lại biết suy nghĩ, không có thử thuốc lung tung.
"Có tác dụng lớn."
Lục Trường Sinh cao thâm mạt trắc nói.
Có quỷ mới biết cái này có tác dụng gì.
Có điều cái đan phương này cũng không phải là hắn viết loạn, đây là căn cứ phối phương gốc của Kim Ô Huyết Khí Đan, rồi tiến hành các loại cải tiến.
Theo lý thuyết, hẳn đúng là đan dược dưỡng khí bổ huyết.
"Ặc...." Lưu Thanh Phong suy ngẫm một phen, nghĩ nghĩ một hồi vẫn không dám nuốt, mà mở miệng nói: "Sư huynh, đệ thấy các sư huynh đệ bên ngoài kia ai cũng cực khổ mệt nhọc, không bằng để cho bọn họ thử một lần?"
Không thể không nói, Lưu Thanh Phong rất ranh ma, tuy rằng nó tin Lục Trường Sinh sẽ không hại mình, nhưng vẫn không dám lấy thân phạm hiểm.
"Vậy được, ngươi đi nhanh đi."
Mắt thấy không lừa tình được Lưu Thanh Phong, Lục Trường Sinh cũng không ép nữa, đổi người thì đổi người, chỉ cần có thể thử nghiệm ra được dược hiệu của đan dược là tốt rồi.
"Được, sư huynh chờ đệ chút, đệ đi một lát rồi về."
Nghe Lục Trường Sinh nói vậy, Lưu Thanh Phong trực tiếp mở ra cửa chính phòng luyện đan, đi tìm một vị nhân huynh dũng cảm thử đan.
Sau nửa canh giờ.
Lưu Thanh Phong vô cùng lo lắng chạy về lại, đầu đầy mồ hôi.
"Dược hiệu thế nào?"
Lục Trường Sinh mở miệng hỏi.
"Sư huynh, gặp rắc rối, gặp rắc rối rồi."
Lưu Thanh Phong có vẻ vô cùng vội vàng.
Cái này làm sắc mặt Lục Trường Sinh không khỏi biến đổi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Có người gặp chuyện không may?
Xong, xong, xong rồi, thật sự đã xảy ra chuyện?
Giờ này phút này, nói không quíu là chuyện không thể nào, nhưng Lục Trường Sinh vẫn giữ vững trấn định, tranh thủ thời gian ngẫm kỹ lí do thoái thác.
Thời khắc mấu chốt, có bán đứng Lưu Thanh Phong cũng là chuyện vạn bất đắc dĩ, cùng lắm thì sau này chờ mình trở thành Chưởng môn, lại đền bù cho nó một ít tổn thất.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Đan dược này đúng là Bổ Huyết Dưỡng Khí Đan, nhưng vấn đề là sau khi ăn xong, người ăn sẽ mất trí nhớ đó."
Lưu Thanh Phong vội vàng nói, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
"Sẽ mất trí nhớ?"
Lục Trường Sinh có chút kinh ngạc, làm sao lại mất trí nhớ nhỉ?
"Thật sự sẽ mất trí nhớ đó, đệ cho người nọ ăn xong, xác thực toàn thân quấn đầy huyết khí, thoạt nhìn cực kỳ bất phàm, nhưng rất nhanh hắn dường như quên đi rất nhiều chuyện, còn hỏi sư đệ là ai, đây là nơi nào, thế này...thế này là lớn chuyện rồi đó."
Lưu Thanh Phong vô cùng lo lắng nói.
"Ngươi cho ai thử đan?"
Lục Trường Sinh nhịn không được hỏi.
"Đệ tử chân truyền Tử Thanh Thánh Địa, Lý Dương."
Lưu Thanh Phong nói như vậy.
Hizz!
Lục Trường Sinh không khỏi giật mình, cũng không phải vì đối phương lai lịch rất lớn, mà là vì tên Lý Dương này là đệ tử Tử Thanh Thánh Địa, không phải đệ tử Đại La của hắn, nếu là đệ tử Đại La, mất trí nhớ thì mất trí nhớ, thật ra cũng không có gì lớn, cùng lắm thì để Lưu Thanh Phong gánh oan thay là được rồi.
Nhưng nếu là hại trúng đệ tử môn phái khác, vậy không phải là việc nhỏ rồi.
"Bây giờ làm sao đây? Sư huynh!"
Lưu Thanh Phong cũng gấp tới mức da đầu run lên, nếu như việc này truyền ra ngoài, hắn xác định xong đời.
"Trước không nên gấp, ta hỏi ngươi, lúc ấy còn có ai ở đấy?"
Lục Trường Sinh rất tỉnh táo hỏi.
"Không có ai cả, chỉ có một mình đệ, đệ xuống chân núi liền đụng phải hắn."
Lưu Thanh Phong hồi đáp.
"Hắn lúc ấy đang làm cái gì?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Đang len lén hút Tiên khí."
Lưu Thanh Phong thành thật trả lời.
Lục Trường Sinh: "...."
"Ngươi bảo đảm không có ai thấy?"
Lục Trường Sinh hỏi lại lần nữa.
Lưu Thanh Phong lập tức ngẫm lại cẩn thận, rất nhanh nó lắc đầu nói: "Không có."
Nghe được đáp án này, Lục Trường Sinh hơi nhẹ thở phào.
"Nếu đã như vậy, sư đệ, ngươi hãy nghe ta nói."
Lục Trường Sinh vô cùng chân thành nói: "Bất luận thế nào, cũng không được nói ngươi đã từng gặp mặt hắn, ngươi ở lại chỗ này cùng ta luyện đan, mặc kệ chuyện gì phát sinh, có chết cũng không thừa nhận, hiểu chưa?"
Nghe Lục Trường Sinh nói như vậy, Lưu Thanh Phong lập tức hiểu ra, nó gật đầu nói: "Ý sư huynh là, nếu đã không có ai biết ta từng tiếp xúc hắn, vậy dứt khoát chết cũng không thừa nhận?"
"Đúng!"
Lục Trường Sinh kiên định vô cùng nói.
"Nhưng thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được nha, nhỡ như...."
Lưu Thanh Phong lo lắng vô cùng nói.
"Nhỡ như xảy ra chuyện như vậy, ngươi liền dứt khoát thừa nhận là được rồi."
"Thanh Phong, không phải sư huynh không chịu gánh vác, chủ yếu là vì việc này liên lụy quá lớn, nếu như chỉ là một mình ngươi, cùng lắm chỉ là diện bích mà thôi, nhưng nếu liên lụy đến sư huynh, toàn bộ thiên hạ sẽ rung chuyển, Đại La Thánh Địa có khả năng vì vậy xuất hiện tranh chấp ngoại giao."
"Huống hồ chẳng qua chỉ là mất trí nhớ thôi, không tính là chuyện gì to tát, nói không chừng mấy ngày nữa là hồi phục rồi, đến lúc đó sư huynh lại mở miệng cầu xin tha thứ giúp ngươi, việc này cứ như vậy trôi qua, chẳng phải là đẹp sao?"
Lục Trường Sinh vô cùng nghiêm túc nói lời lừa dối.
Nói ngắn gọn, tóm lại hắn không thể gánh tội.
Lưu Thanh Phong nghe xong lời của Lục Trường Sinh, cẩn thận suy nghĩ một chút.
Đích xác, nếu quả thật chuyện này bại lộ, nó ra gánh tội, nhiều nhất là bị đánh một trận, nhưng nếu liên lụy đến Đại sư huynh, vậy thì phiền toái lớn.
Nghĩ tới đây, Lưu Thanh Phong cắn răng nói: "Sư huynh, việc này đúng là sư đệ lỗ mãng, nếu quả thật xảy ra chuyện, sư đệ tuyệt đối sẽ không khai ra sư huynh."
Thanh Phong vô cùng nghiêm túc nói.
Dù sao Lục Trường Sinh cũng là Đại sư huynh, nếu quả thật chuyện này càng nghiêm trọng, bất luận thế nào, Lục Trường Sinh cũng có thể bảo vệ nó.
"Tốt! Sư đệ, phần ân tình này sư huynh nhớ kỹ, chờ sư huynh lên làm Chưởng môn, tuyệt đối sẽ không quên."
Lục Trường Sinh vỗ vỗ bả vai Lưu Thanh Phong, như đang khen trẻ nhỏ dễ dạy.
"Kế tiếp chúng ta làm gì đây?"
Thanh Phong hỏi.
"Tiếp tục luyện đan! Không cần lo lắng, làm như không có chuyện gì xảy ra cả."
Lục Trường Sinh trả lời.
"Dạ."
Lưu Thanh Phong nhẹ gật đầu.
Sau đó, hai người một mực luyện đan, chỉ là tâm tư cũng đã không còn đặt tại luyện đan.
Mà qua nửa ngày.
Tiếng của Lưu Thanh Phong chậm rãi vang lên.
"Sư huynh, nếu tên kia khôi phục trí nhớ thì làm sao bây giờ?"
Nó bỗng nghĩ tới một điểm mấu chốt.
"Vậy cũng chỉ có thể bí quá hoá liều."
Lục Trường Sinh thần sắc lạnh lùng nói.
"Bí quá hoá liều? Ý sư huynh là...?"
"Giết người diệt khẩu sao?"
Lưu Thanh Phong vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nói.
Lục Trường Sinh: "...., "
Lục Trường Sinh câm lặng, giết người diệt khẩu?
Đây là danh môn chính phái đó.
Không có đầu óc à?
Nếu khôi phục trí nhớ, vậy lại đưa thêm một viên đan dược mất trí nhớ chứ sao.
Thật là ngu xuẩn.
Lục Trường Sinh tức giận giải thích.
Mà Lưu Thanh Phong thì lập tức bừng tỉnh đại ngộ.