Chương 57: Vương Phú Quý
"Tại hạ Lý Duyệt, ra mắt công tử!"
"Tại hạ Chu Hải Kiệt, gặp qua các hạ!"
"Tại hạ Trương Bằng, gặp qua túc hạ!"
Mọi người rối rít đứng dậy mở miệng, trên mặt đều mang nụ cười ôn hòa, nhất là ba cô gái, nhìn chăm chăm Lục Trường Sinh, trong ánh mắt tràn đầy ái mộ.
Tướng mạo của Lục Trường Sinh, chớ nói nữ tử thế tục, coi như là những nữ tu tu mấy ngàn năm, cũng sẽ động tâm.
Cho nên Lục Trường Sinh thường xuyên cảm thấy, nếu như chính mình không cẩn thận bị một ả nữ ma đầu nhìn trúng, có thể hay không bị dày xéo đây?
Nếu quả thật có một ngày phát sinh chuyện như vậy, Lục Trường Sinh chỉ hy vọng đối phương nhẹ một chút.
"Tại hạ Lục Mục Chi, gặp qua các vị."
Lục Trường Sinh cũng lộ ra vô cùng khiêm tốn lễ độ, nho nhã hiền lành.
Về phần tên, thì tùy tiện lấy một cái, dù sao không thể nói.
Tại hạ Đại La Thánh Địa đại sư huynh, Phật môn Phật tử chi sư, Văn Khúc Tinh cửu động, Văn Thánh đương thời do triều đình công nhận, Đế Sư Tứ Đại Vương Triều Trung Châu, Đạo Môn Chi Tử của thiên hạ trong tương lai, hư hư thực thực là Ma Đạo Thánh Tử tương lai, Thánh Giả Yêu tộc?
Ra bên ngoài, khiêm tốn làm chủ.
"Mục Chi! Tên rất hay!"
"Lục Mục Chi, Mục Chi, Mục Chi, thật văn nhã."
"Mục Chi huynh khí vũ phi phàm, chúng ta mặc cảm quá."
Mọi người thổi phồng nói, từng người mặt lộ vẻ vui mừng.
"Vị này là?"
Cũng đang lúc này, có người chú ý tới Lưu Thanh Phong.
Ngay sau đó, lúc Lưu Thanh Phong muốn tự giới thiệu mình.
Đột ngột, một đạo thanh âm khác vang lên.
"Có lẽ, đây hẳn là thư đồng của Mục Chi huynh chứ ? Mục Chi huynh phi phàm như thế, khí chất một tên thư đồng cũng tốt như vậy, thật là làm cho chúng ta tự ti mặc cảm mà."
"Đúng vậy, một tên chỉ là thư đồng, liền đã có khí chất như vậy."
Mọi người tán dương.
Mà Lưu Thanh Phong sửng sốt.
Thư đồng?
Ta làm sao lại thành thư đồng?
Còn nữa, nói gì mà chỉ là thư đồng hả?
Này! Có lầm hay không hả?
Ta là đệ tử nòng cốt của Đại La Thánh Địa, gia phụ là Đường Chủ Lưu Khánh của Ngự Kiếm Đường, ngươi có tin ta rút ra phi kiếm 40 mét bổ chết các ngươi hay không hả.
Lưu Thanh Phong trong nháy mắt hơi tụt mood.
Ai cũng có một trái tim muốn khoe tài, lần này xuống núi, Lưu Thanh Phong chỉ là muốn chơi một chút, đồng thời cũng đi theo Lục Trường Sinh cùng nhau nổi tiếng.
Thật không nghĩ đến chính là, đứng ở bên người đại sư huynh, vô luận như thế nào, mãi mãi cũng sẽ bị xem nhẹ, cũng mãi mãi cũng sẽ bị người hiểu lầm.
Chẳng lẽ ta đây không phải là một anh chàng đẹp trai sao?
"Hắn là đường đệ của ta, tên Lục Thanh Phong!"
Lục Trường Sinh mở miệng nói, nếu không giải thích một câu, phỏng chừng Lưu Thanh Phong liền thật sẽ tức nổ phổi.
"Há, thì ra là đường đệ à,
Khó trách phi phàm như thế."
"Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy."
"Mục Chi huynh, mau mau ngồi, mời mau mau ngồi!"
Mọi người rõ ràng rất qua loa lấy lệ mà trả lời một câu, ngay sau đó vô cùng nhiệt tình mời Lục Trường Sinh ngồi xuống.
Mà đúng lúc này.
Trên mủi thuyền, một chàng trai tuấn tú đi tới.
Tầm hai mươi tuổi, thân mặc cẩm y màu trắng, eo buộc ngọc bội Kỳ Lân, trong tay cầm một cái quạt xếp vẽ tranh sơn thủy, nhìn vẻ ngoài rất hoàn hảo, chẳng qua ở trước mặt Lục Trường Sinh, vẻ ngoài khá hơn nữa, cũng lộ ra có một ít ảm đạm.
"Tại hạ Vương Phú Quý, gặp qua Mục Chi huynh."
Người vừa tới lên tiếng, hướng về phía Lục Trường Sinh ôm quyền.
"Xin chào Phú Quý huynh!"
Lục Trường Sinh chậm rãi mở miệng, trên mặt toát ra nụ cười đạm mạc, cái nụ cười này, khiến người ta như tắm gió xuân, tâm tình cực tốt.
"Mục Chi huynh mời mau mau ngồi."
Vương Phú Quý lập tức mời Lục Trường Sinh ngồi vào chỗ.
Đợi sau khi hai người ngồi xuống, Vương Phú Quý liền phất phất tay, lập tức thuyền chậm rãi lên đường.
Rất nhanh mấy người thị nữ xuất hiện, bưng lên một ít thức ăn ngon món ngon, lại rót đầy rượu trong ly cho mọi người.
"Mục Chi huynh, Vương Phú Quý ta chỉ là dân thường, nhưng bình sinh thích kết giao bằng hữu, mới vừa ở đầu thuyền, nhìn thấy Mục Chi huynh khí chất bất phàm, cho nên mới mạo muội muốn kết giao một phen, mong rằng Mục Chi huynh chớ có cảm thấy đường đột."
Vương Phú Quý mở miệng, khiêm tốn lễ độ.
Vô luận là khí chất hay là tướng mạo đều coi như không tệ, chỉ tiếc cái tên gọi này có chút. . .
"Vương huynh, Lục huynh, có câu nói là, duyên phận như một cây cầu, hai ta lại ở trên cầu gặp nhau, lần này quen biết, cũng coi là một hồi duyên phận, không bằng chúng ta cùng uống một ly."
Trương Bằng mở miệng, cưỡng ép gieo vần, khiến cho Lục Trường Sinh hơi cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng ngoài mặt, Lục Trường Sinh vẫn là rất cho mặt mũi, bưng chén rượu lên, nhấp môi thưởng thức.
Lưu Thanh Phong cũng bưng ly lên, uống một hớp.
Đây là rượu trái cây, cửa vào liền có một loại mùi thơm thanh mát của hoa quả, hơi ngọt, mùi rượu hơi ít, khẩu vị không tệ, mặc dù không bằng những linh tửu kia của Đại La Thánh Địa, nhưng bàn về khẩu vị, coi như là rất tốt.
Lục Trường Sinh cũng không nghiện rượu, chẳng qua là thỉnh thoảng buồn chán mới có thể uống một chút, cho nên cũng không có mê rượu.
"Mục Chi huynh, huynh đây là đi thành Kim Lăng làm những gì?"
Vương Phú Quý mở miệng hỏi.
"Du lịch Sơn Hà, thưởng thức cảnh đẹp."