Chương 58: Thơ như vầy cũng là thơ?
Lục Trường Sinh mỉm cười nói.
"Ha, hoá ra Mục Chi huynh lại có nhã hứng như thế, vậy huynh dự định ở thành Kim Lăng ở mấy ngày? Ngu đệ bất tài, ở thành Kim Lăng quả thật cũng có vài căn nhà ở, nếu mà Mục Chi huynh không ngại, có thể ở chơi mấy ngày."
Vương Phú Quý nói như vậy.
"Vậy cũng không cần, chúng ta phải đi Đế đô."
Lưu Thanh Phong mở miệng nói sớm giúp Lục Trường Sinh.
"Đi Đế Đô?"
Mọi người hơi hơi kinh ngạc, mà Chu Hải Kiệt không khỏi hiếu kỳ nói: "Mục Chi huynh cũng muốn đi tham gia khoa khảo sao?"
Chu Hải Kiệt hiếu kỳ hỏi.
"Khoa khảo?"
Lục Trường Sinh hơi hơi lộ ra vẻ hiếu kỳ, Lưu Thanh Phong cũng lộ ra hết sức tò mò.
"Khoa khảo của Đại Càn Vương Triều năm nay, sau ba ngày liền sẽ cử hành, Mục Chi huynh không đi tham gia khoa khảo, vậy hẳn là đi tham gia Lễ Đèn Màu."
Chu Hải Kiệt thấy Lục Trường Sinh cùng Lưu Thanh Phong toát ra vẻ hiếu kỳ, liền tiếp tục suy đoán.
"Lễ Đèn Màu?"
Hai người vẫn là toát ra vẻ hiếu kỳ.
Bọn họ chưa nghe nói qua.
"Lễ Đèn Màu là ngày lễ long trọng nhất của Đại Càn Đế Đô, ngày đó tài tử thiên hạ tụ tập, trên Lễ Đèn Màu, có thể làm thơ nói chuyện với nhau, cũng có thể đoán đố chữ, hơn nữa đến ban đêm, còn có thể đi gửi đèn màu. "
Có một nữ tử mở miệng, giải thích như vậy.
Trong nháy mắt, trong ánh mắt Lưu Thanh Phong, toát ra hiếu kỳ nồng nặc.
Đồng thời không khỏi nhìn về phía Lục Trường Sinh nói.
"Sư. . . . Anh họ, Lễ Đèn Màu chơi vui như thế, chúng ta nhất định phải đi a, ngươi làm thơ lợi hại như vậy, chúng ta nhất định phải đi."
Lưu Thanh Phong nói như thế.
Ngay sau đó, Chu Hải Kiệt không khỏi trong mắt sáng lên nói.
"Mục Chi huynh còn biết làm thơ sao?"
Lời này vừa nói.
Lưu Thanh Phong lập tức mở miệng nói: "Anh họ ta ở nơi của chúng ta, được xưng Thơ Thánh, ngươi nói có thể làm thơ hay không?"
Hắn có chút khó chịu Chu Hải Kiệt, bởi vì chính là Chu Hải Kiệt nói hắn giống như thư đồng, cho nên giọng điệu có chút khác, dĩ nhiên cũng chỉ là chút bức bối mà thôi.
"Thơ Thánh? Ngu đệ bất tài, mới vừa ở đầu thuyền làm một bài thơ nho nhỏ, song nếu Mục Chi huynh cũng là người ưa thích thơ từ, liền mời Mục Chi huynh làm một bài thơ, ngu đệ thì lấy ra bài thơ nhỏ, để cho các vị đánh giá một phen!"
Vương Phú Quý lập tức sinh lòng hứng thú!
Vương Phú Quý gia cảnh giàu có, nhưng vô cùng thích chạy theo sự văn nhã, đặc biệt thích kết giao bằng hữu, cũng sẽ làm chút thơ từ, cho nên thường thường thích lấy vài bài thơ từ xoàng xoàng mình làm khoe khoang một chút, tình cờ cũng có thể làm ra vài bài thơ từ khá được.
Bây giờ biết được Lục Trường Sinh cũng yêu thích thơ từ, tự nhiên không kìm được chủ động đề nghị, muốn khoe khoang một phen.
"Đề nghị này của Vương huynh rất không tồi!"
"Đúng đúng đúng, đề nghị này không tệ."
Mọi người rối rít gật đầu.
Mà Lục Trường Sinh chẳng qua là liếc nhìn Lưu Thanh Phong một cái.
Trên thực tế loại chuyện ngâm thơ làm vui này, Lục Trường Sinh cũng không ghét bỏ mấy, chẳng qua là lo lắng nhỡ như chính mình ngâm một bài thơ, lại xuất hiện cái dị tượng gì, thì không tốt lắm.
Song cũng may có Thiên Địa Huyền Hoàng Tháp, chỉ cần không phải dị tượng rất quá đáng, vẫn có thể áp chế một chút.
"Thế này đi, làm thơ trong chốc lát, có chút vội vàng, không bằng chúng ta trước tiên nghe thử bài thơ của Vương huynh, rồi sau đó lại nghe tác phẩm lớn của Lục huynh "
Chu Hải Kiệt mở miệng, còn tưởng rằng lập tức làm thơ có chút làm khó Lục Trường Sinh.
Mà Lục Trường Sinh gật đầu một cái.
Ngay sau đó Vương Phú Quý lập tức hơi hơi ho khan, tiếp đó mở miệng nói.
"Đã như vậy, ta đây liền bêu xấu."
Nói xong lời này, Vương Phú Quý đứng dậy, rồi sau đó chậm rãi mở miệng nói.
"Thuyền đỏ bơi Kim Lăng!"
"Con thuyển bầu bạn cá!"
"Như ta ngươi và hắn!"
"Gặp nhau là duyên phận!"
Vương Phú Quý vô cùng thâm tình mà ngâm đọc.
Nhất là câu nói sau cùng, càng là tràn đầy tình cảm.
" Hay !"
"Hay! hay! hay! Bài thơ này thật hay!"
"Vương huynh quả nhiên tài trí hơn người, thật tốt!"
Mọi người nhất thời toát ra vẻ tán thán.
Mà Lục Trường Sinh bối rối.
Đồ chơi này cũng gọi thơ?
Còn có thể tâng bốc như vậy?
Hắn không biết đám người này là xem ở trên mặt mũi của ngân lượng, hay là trình độ thật thấp.
Loại thơ tuỳ tiện này, không có vần điệu, chả có chút hồn.
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Thanh Phong, người sau cũng không khỏi gật đầu một cái, mặc dù không có nói gì, nhưng nhìn biểu tình dường như là cảm thấy cũng không tệ lắm.
Vào giờ phút này, Lục Trường Sinh tuyệt vọng với cái thế giới này.
Đều là một đám mù chữ mà.
"Thơ của Vương huynh, từng chữ mang theo tình cảm, mở đầu một câu, Thuyền Đỏ bơi Kim Lăng , Con thuyền bầu bạn cá hợp với tình thế làm nền, đôi câu sau đó như ta ngươi và hắn, gặp nhau là duyên phận, viết ra tinh túy."
Chu Hải Kiệt đơn giản là tên nịnh hót siêu cấp.
Mà Trương Bằng cũng gật đầu một cái nói: "Chỗ tinh tuý nhất, ngay tại một câu cuối cùng, gặp nhau là duyên phận, đúng vậy, chúng ta tụ tập cùng nhau, đích thực là một tràng duyên phận."
Hắn nói như vậy, mọi người rối rít gật đầu.