Chương 32: Hỷ Trạch (1) – Đủ để ngươi ăn
Dục Phương Thành, ngoại ô.
Trương Xung bỏ thêm chút củi vào đống lửa trại, lật mặt con gà rừng trên giá nướng, sau đó thoải mái ngả người trở lại ghế dài, vắt chéo chân và nhàn nhã ngân nga một điệu hát nhỏ.
Họ tổng cộng sáu người đều là những kẻ “chó hoang” chuyên nghiệp. Ngày đầu tiên đến Chương Châu đã gặp ngay một tin tức treo thưởng mới, mà địa điểm của phần thưởng lại chỉ cách đó năm cây số, ai nấy đều mừng rỡ vô cùng.
Bình thường tranh giành treo thưởng đều phải đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu, giờ đây miếng thịt béo tự dâng tới miệng, chẳng có lý do gì không nuốt lấy cả.
Trong khoảng năm, sáu năm hợp tác với nhau, nhóm họ cũng từng làm vài nhiệm vụ treo thưởng nhỏ, nhưng đơn giá cao nhất cũng chỉ hai mươi lượng vàng. Lần này lại là nhiệm vụ trị giá tận một trăm lượng vàng, chuyến này xong xuôi thì cả năm sau tha hồ ăn chơi tiêu xài chẳng lo thiếu tiền.
Trương Xung trong đội phụ trách hậu cần và y tế, không cần trực tiếp mạo hiểm, tuy số tiền nhận được ít nhất nhưng an toàn là chính. Lúc này hắn đang nằm một mình cách ngôi nhà hoang không xa, chỉ chờ ăn xong con gà nướng rồi ngủ một giấc thật ngon, sáng mai giao nhiệm vụ xong chia tiền thỏa mãn.
Nghe tiếng gà rừng trên giàn nướng "xèo xèo" chảy mỡ hòa cùng tiếng côn trùng kêu đều đều trong đám cỏ dại, Trương Xung dần dần cảm thấy buồn ngủ, mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.
“Trời chính là đất, đất chính là trời…”
“Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi…”
“…”
Trương Xung đang mơ màng đếm tiền thì bị một loạt giọng nói kỳ quái đánh thức.
“Thạch Bác, sao ngươi về rồi? Những người khác đâu?” Trương Xung dụi mắt, mơ màng hỏi người đàn ông đang ngồi trước đống lửa trại, “Áo quần trên người ngươi là chuyện gì xảy ra?”
Thạch Bác ngồi trước mặt rõ ràng là một gã đàn ông to khỏe, vậy mà lại mặc một bộ hỉ phục rách nát của cô dâu, trên mặt còn vẽ lớp trang điểm đỏ lòe loẹt trông rất vụng về, hình dáng nhìn qua vừa buồn cười vừa kỳ quặc.
Thạch Bác đối với câu hỏi của hắn dường như hoàn toàn không để tâm, chỉ cúi đầu lẩm bẩm liên tục trước con gà rừng trên giàn nướng.
“Thạch Bác?” Ngay cả một kẻ đầu óc đơn giản như Trương Xung lúc này cũng nhận ra có điều bất thường.
Hắn lặng lẽ nắm chặt con dao găm bên hông, từ từ tiến lại gần Thạch Bác.
“Họ đâu rồi?” Trương Xung lại thử hỏi, “Các ngươi bên trong đã xảy ra chuyện gì?”
Có lẽ vì khoảng cách đã gần hơn, lần này Thạch Bác cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Hắn đột ngột quay đầu lại, cả cái cổ xoay một góc độ cực kỳ quái dị, trông như một con rối gỗ không có sinh khí.
Đôi mắt của hắn trống rỗng vô thần, chẳng giống con người, mà giống như một con quái vật mất hồn.
Trương Xung nhíu mày, tay siết chặt con dao găm: “Thạch Bác, họ… còn sống không?”
Không biết thứ gì đã kích thích Thạch Bác, cơ thể hắn đột nhiên bùng lên, mạnh mẽ lao về phía Trương Xung như một mũi tên bật tung!
Trương Xung sững lại một chút, sau đó một ngụm máu nóng phun tung tóe lên người Thạch Bác. Hắn không thể tin nổi cúi nhìn xuống, thấy cánh tay đã xuyên thủng lồng ngực mình.
“Thạch Bác, ngươi… khụ khụ khụ… ngươi điên rồi sao?!” Trương Xung chưa kịp nói hết câu, cánh tay của Thạch Bác đã lạnh lùng rút ra khỏi cơ thể hắn.
Một ngụm máu lớn nữa tuôn ra từ miệng Trương Xung.
“Thuốc… thuốc cầm máu…” Đau đớn đến mức sắp mất đi ý thức, Trương Xung lúc này chẳng còn để tâm đến kẻ điên trước mặt nữa, cố gắng dùng thân thể đầy lỗ thủng bò về phía ghế dài.
Trong… hành lý của hắn có rất nhiều… linh đan diệu dược…
Nhưng ngay khi hắn sắp chạm tới cái túi hành lý, một thứ gì đó lại xuyên qua cơ thể hắn thêm lần nữa.
Cơ thể Trương Xung co giật đau đớn dữ dội, sau đó đổ sụp xuống đất, không thể tiến thêm nửa bước nào nữa.
Bàn tay hắn gắng sức vươn tới cái túi, chỉ còn cách nửa lòng bàn tay, nhưng cuối cùng vẫn không thể chạm tới, rồi nặng nề rơi xuống.
Trương Xung cả đời chữa trị cho người khác, nhưng lại không có cơ hội tự chữa lành cho mình dù chỉ một lần.
Thạch Bác lại rút tay mình ra, ánh mắt vô cảm nhìn máu tươi của đồng đội cũ nhuốm đỏ đôi hài thêu hoa sen và làn váy cưới của mình.
Sau khi Trương Xung hoàn toàn tắt thở, Thạch Bác chậm rãi quay đầu, khuôn mặt vô cảm hướng về phía rừng sâu âm u.
“Trời chính là đất, đất chính là trời…”
“Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi…”
Bóng dáng cứng nhắc của hắn dần biến mất trong bóng tối sâu thẳm.
…
Một ánh kiếm lạnh lùng loé lên, một thân hình cao lớn màu đỏ ngã xuống nặng nề, khiến lũ chim đêm đồng loạt bay tán loạn.
“Lục, Lục đại hiệp, đó là thứ gì vậy!” Lam Trà run rẩy kéo tay áo của Lục Chung.
Vì được Quý Tự và Lục Chung cứu giúp nhưng chưa có cơ hội báo đáp, trong lòng hắn cảm thấy rất áy náy, nên luôn nghĩ cách để giúp đỡ họ. Tối nay khi Lục Chung nói muốn dẫn hắn cùng đi làm nhiệm vụ treo thưởng, hắn đã không chút do dự mà đồng ý.
Không ngờ nơi Lục Chung tới lại âm u đáng sợ như vậy, hơn nữa điểm truyền tống còn xảy ra chút vấn đề, khiến họ không xuất hiện ở cửa ngôi nhà hoang, mà lại rơi vào khu rừng gần đó. Đêm nay không có trăng, rừng cây đen đặc, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng quạ kêu, nghe càng thêm rợn người.
Bản thân Lam Trà vốn đã sợ bóng tối đến mức run rẩy, nào ngờ vừa rồi còn bị một thứ gì đó bất ngờ từ trong rừng lao ra túm lấy cổ áo, khiến hắn hoảng sợ nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì lao thẳng vào lòng Lục Chung.
Lục Chung nhìn xuống thi thể không đầu nằm dưới đất, giờ đã hoàn toàn mất đi sinh khí, lớp oán tức màu đen trên đó đang dần tan biến.
“Lại là oán tức?” Quý Tự nhíu mày.
“Ừ.” Lục Chung lau sạch thân kiếm, thu kiếm vào vỏ.
“Trên mạng linh vực thông tin về ngôi nhà này không nhiều lắm.” Lục Chung nhìn chiếc la bàn trong tay, dẫn hai người tiếp tục bước về phía trước, “Ngôi nhà hoang này trăm năm trước từng là nơi ở của một gia đình giàu có ở Dục Phương Thành.”
“Chỉ là không biết vì lý do gì, chỉ trong một đêm tất cả mọi người trong nhà đều biến mất.”
“Do vị trí nằm ở ngoại ô, nơi ít người qua lại, dân làng sợ hãi ngôi nhà này. Ban đầu xung quanh còn có vài hộ gia đình, nhưng sau đó đều chuyển đi hết, dần dà ngôi nhà cũng bị bỏ hoang hoàn toàn.”
“Những ngày gần đây có một nhóm ăn mày định vào ngôi nhà hoang để tìm kiếm tài sản, nhưng cuối cùng chỉ có một tên ăn mày sống sót trở về, mà còn phát điên, hành động như một con rối gỗ vô hồn.”
“Gần đây quan phủ cũng muốn xây dựng một khu săn bắn gần ngôi nhà hoang, nên đã cử một số lính tuần tra tới kiểm tra tình hình, nhưng tất cả đều không trở về.”
“Cho nên mới treo thưởng.”
Quý Tự nghe say mê, không để ý thấy Lục Chung dừng lại, va thẳng vào tấm lưng vững chắc của hắn.
“… Ngươi dừng lại thì báo một tiếng chứ!” Quý Tự xoa cái mũi đỏ lên.
“Tiểu thư, nàng bám sát ta như vậy làm gì.” Lục Chung nhướng mày, đưa tay ra, “Sợ à? Cho nàng mượn tạm, không tính phí đâu.”
“Sợ cái đầu ngươi.” Quý Tự vỗ mạnh tay, hất phăng bàn tay hắn ra.
Nàng vốn chẳng có cảm giác gì đặc biệt, nhưng ai ngờ Lam Trà núp sau lưng run lẩy bẩy như con chim cút, khiến cả người nàng cũng bị ảnh hưởng mà nổi da gà, sinh nghi đủ điều.
“Chúng ta còn bao lâu nữa mới tới?” Nàng vẫn còn đang lo lắng về việc giải quyết xong chuyện này để trở về ôn tập phù lục cho ngày mai!
Lục Chung khoanh tay, bước hai bước sang trái, nhường chỗ ra.
Hóa ra họ đã đi đến cuối khu rừng, và trước mắt bỗng nhiên mở rộng ra là một ngôi nhà hoang rộng lớn, tĩnh mịch và đổ nát. Tường viện và ngói gạch đã vỡ nát không còn nguyên vẹn, lộ ra đám cỏ dại um tùm bên trong.
Lục Chung nhìn về phía ngôi nhà hoang, tặc lưỡi: “Tiểu thư, nơi này quả thật là đủ để nàng ăn rồi đấy.”
Lam Trà ngơ ngác: “À? Ăn gì cơ? Quý cô nương đói bụng rồi sao?”
Quý Tự cùng Lục Chung chăm chú nhìn vào ngôi nhà hoang, hàng mi dài khẽ rung động, cổ họng không tự chủ nuốt nước bọt.
Trên bầu trời phía trên ngôi nhà hoang – nơi mà Lam Trà không thể nhìn thấy – oán tức cuồn cuộn như ngọn lửa đen thiêu đốt, bao trùm và nuốt chửng toàn bộ ngôi nhà.