Đại Sư Tỷ Nàng Chính Trực Đến Phát Tà

Chương 2

Chương 2
Đại sư tỷ nhặt một con hồ ly về núi! Biết được tin tức này, ta vội vàng chạy tới chỗ Đại sư tỷ.
Đại sư tỷ! Nhặt một con hồ ly!
Chuyện này chẳng khác gì mặt trời mọc đằng Tây cả!
Khi ta tới nơi, Bạch Phong đã ở đó rồi, hai tay đặt trên vai ta, ngăn cản ta tiếp tục đi về phía trước. Huynh ấy cầm một cuốn sổ nhỏ, dùng bút lông vẽ vẽ vời vời, thỉnh thoảng lại nhìn về phía trước.
"Lại đang viết tiểu thuyết sao?" Ta hiếu kỳ nghiêng đầu, muốn xem huynh ấy đang viết gì.
Bạch Phong cũng chẳng giấu giếm, huynh ấy đang vẽ lại cảnh tượng trước mắt. Sư huynh từ nhỏ đã thích tiểu thuyết, trước đây vẫn luôn sưu tầm các loại tiểu thuyết để đọc, sau đó thì tự mình viết.
Nghe nói được hoan nghênh rộng rãi, huynh ấy cũng kiếm được kha khá. Đối với hành động thỉnh thoảng "tìm cảm hứng" của huynh ấy, ta đã sớm thấy quen, dứt khoát dời tầm mắt về phía trước.
Chỉ nhìn một cái, liền sững sờ.
Trong lòng Đại sư tỷ đang nằm một con hồ ly, nó có một, hai, ba, bốn... chín cái đuôi!
Trước mắt ta đột nhiên có chút choáng váng, ông trời ơi, chín cái đuôi, vật chủng đã mấy trăm năm không xuất hiện trong giới tu chân rồi.
Hồ ly chín đuôi, đó chính là thần thú!
Con hồ ly ấy yên tĩnh nằm đó, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc tựa một hồ nước trong vắt. Trên mặt sư tỷ là vẻ bất lực hiếm thấy.
"Bạch Thanh, muội có đan dược nào dùng cho yêu thú không." Giống như sợ ta hiểu lầm, sư tỷ lại nói thêm một câu, "Loại dùng để chữa thương ấy."
Ta ngoài tu luyện ra còn kiêm luôn cả học luyện đan, thuốc tốt thuốc độc gì ta cũng luyện.
Trước đây sư tỷ ngoài việc đến tìm ta lấy vài viên đan dược chữa thương, thì lấy nhiều nhất chính là thuốc độc đối phó yêu thú, loại ăn vào là chết ngay ấy. Ta nghĩ nghĩ, hình như đúng là chưa từng luyện qua đan dược chữa thương cho yêu bao giờ, thế là lắc đầu.
Sư tỷ hơi tiếc nuối, vài câu liền giải thích rõ ngọn ngành.
Thì ra nàng xuống núi diệt yêu gặp một con gấu đen lớn, yêu khí ngút trời, nàng cùng con gấu tinh đó đánh nhau vài hiệp, đang chờ nó tự đâm vào, để một kiếm đâm chết. Một luồng sáng trắng lóe lên, con hồ ly này liền thay nàng chắn một đòn kia.
Nếu không phải sư tỷ thu kiếm kịp thời, chỉ sợ hồ ly chín đuôi đã biến thành hồ ly tám đuôi rồi.
Đợi Đại sư tỷ giải quyết xong con gấu đen, hồ ly chín đuôi đã thổ huyết hôn mê bất tỉnh.
Nàng chỉ đành mang về núi.
Đại sư tỷ một tay chống cây kiếm cắm trên đất, một tay đặt trên bàn. Ta chỉ kinh ngạc sư tỷ không hổ là sư tỷ, lại có thể nhịn được không sờ.
"Sư tỷ!" Vẫn chưa thấy người đã nghe thấy một giọng nói thanh thúy, Phù Tuyết thở dốc, hiển nhiên cũng là vội vàng chạy tới.
Ánh mắt nàng ta rơi vào hồ ly chín đuôi, đôi mắt sáng lên một cách kỳ lạ.
"Những gì mọi người vừa nói ta đều nghe thấy rồi!" Phù Tuyết càng ngày càng tiến gần sư tỷ, "Ta biết chữa thương! Tỷ đưa con hồ ly nhỏ cho ta đi! Nó nhất định sẽ nhanh chóng khỏi thôi!"
Nói rồi, nàng ta vươn tay định sờ hồ ly. Rõ ràng ta không hề chớp mắt, thế nhưng vẫn không nhìn rõ tiểu sư muội bị bắn ra ngoài như thế nào.
Phù Tuyết dường như cũng cảm thấy mình có chút sốt ruột, đứng dậy nhìn sắc mặt của sư tỷ.
Sư tỷ vẫn còn đang do dự. Thể chất của tiểu sư muội quả thực rất thu hút những yêu thú bị trọng thương, lẽ nào thật sự có cách?
"Muội chữa thương cho yêu thú bằng cách nào?" Đại sư tỷ hỏi một câu.
Khuôn mặt của tiểu sư muội không biết vì sao lại ửng đỏ, giống như là ngại ngùng không muốn nói ra. Đúng lúc này, hồ ly chín đuôi ở trong lòng sư tỷ cọ cọ, ta trước giờ chưa từng biết giọng của hồ ly lại có thể dễ nghe đến như vậy.
Ngọt ngào, còn dễ nghe hơn cả giọng của tiểu sư muội.
"Không muốn, nàng ta là người xấu."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất