Đại Thánh Truyện

Chương 333: Về Hãy Xem

Chương 333: Về Hãy Xem
Ông cụ hơi ngẩn ra, cười nói:
"Chí hướng của đạo hữu không nhỏ. Chỗ lão phu chỉ có bản đồ chỗ phủ Thanh Hà, luyện khí sĩ bình thường không dùng tới bản đồ ở chỗ lớn như vậy. Bản đồ này cũng đủ để đạo hữu dùng rồi."
"Nếu không có thì dễ thôi."
Lý Thanh Sơn cũng muốn nghe xem thử bản đồ Thanh Câu Cố Nhạn Ảnh đưa cho hắn có giá trị như thế nào để còn trả lại người này sau này. Hắn không muốn nợ người ta bất cứ thứ gì.
Ông cụ vội hỏi:
"Nếu đạo hữu cần cái lớn thì có thể ở lại đây thêm mấy ngày, lão phu có thể nghĩ cách lấy bản đồ quận Như Ý, có điều giá tiền..."
Lý Thanh Sơn cười nói:
"Không cần."
Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, chuyện này chẳng qua chỉ là tiện tay với Cố Nhạn Ảnh, bây giờ e rằng đã quên không còn một mảnh lâu rồi. Dù hắn muốn trả nhân tình chẳng lẽ lại lấy linh thạch đi trả, cũng chỉ là không duyên cớ khiến người ta coi thường mà thôi.
Bây giờ nhớ lại ban đầu lúc ở ngoài thành Khánh Dương, túi linh thạch mà Cố Nhạn Ảnh cố ý đưa cho Vương Phác Thực kia chắc chắn không phải là linh thạch tạp phẩm, có thể khiến tu sĩ Trúc cơ đều cực kỳ biết ơn, thậm chí không dám tùy tiện tiếp nhận e rằng giá trị nó cao hơn toàn bộ gia tài của Lý Thanh Sơn cộng lại nhiều.
Nhưng cuối cùng có một ngày hắn sẽ đứng trước mặt nàng. Trong mắt những người tu hành bình thường, mục tiêu xa xa không thể chạm chẳng những không khiến hắn mất tinh thần mà còn khiến hắn tràn đầy ý chí chiến đấu vô hạn.
Ít nhất bây giờ đã bước một bước vững chắc. Lý Thanh Sơn nói tiếp:
"Ta mới vào đời, vẫn chỉ là hiểu biết lơ mơ về chuyện tu hành đạo, ví dụ như Linh Tuyền phổ gì đó có phải là sách gì ở đây không, là hiểu biết riêng về mặt này, để tán tu cũng có thể bù đắp chút ít."
Lần này ra ngoài, Lý Thanh Sơn càng hiểu rõ bản thân không hiểu rõ nghiêm trọng về mặt này, Linh Tuyền phổ vẫn là chuyện nhỏ, dưới lòng đất nhiều linh thảo như thế nhưng hắn lại không gọi tên được một loại nào, lại càng không biết giá trị của chúng như thế nào, sử dụng ra sao, gặp được cơ hội tốt như thế, đương nhiên phải bù lại thật tốt.
Ông cụ cười nói:
"Ngươi có thể tính là tìm đúng rồi đó."
Lại lấy một quyển thẻ tre ra đưa cho Lý Thanh Sơn, cũng là mục lục sách, trên đóa ngoài "Linh Tuyền phổ" ra còn có "Linh khí phổ", "Yêu thú phổ" khiến Lý Thanh Sơn mở rộng tầm mắt. Còn một quyển ghi chép bề ngoài linh thảo và dược tính "Bản thảo kinh" càng là chỗ Lý Thanh Sơn cần gấp. Tầm quan trọng của những lý thuyết này không kém hơn một quyển tu hành pháp quyết với Lý Thanh Sơn.
Nhưng những quyển sách này càng phức tạp hơn tu hành công pháp, chỉ riêng sách giải thích linh thảo, ngoài "Bản thảo kinh" còn có mấy chục quyển khác, tác giả mỗi quyển khác nhau, thậm chí giải thích về linh thảo cũng khác nhau rất nhiều.
"Liệu lão bá có đề cử gì không? Tốt nhất là bách hoa toàn thư tổng sam..."
"Đương nhiên!"
Vậy nên Lý Thanh Sơn lại tốn gần trăm viên linh thạch mua một quyển thẻ ngọc. Tên thẻ ngọc ghi "Sách Vạn tượng".
Trong sách ngoài giới thiệu đầy đủ các loại linh thảo linh khí còn ghi chép kiến thức nhân văn địa lý, lịch sử tường tận vương triều Đại Hạ, đủ loại chuyện cũ về các danh nhân, thậm chí còn có tin tức bái quái về mỹ nhân phổ, quả nhiên là bao la vạn tượng.
Cầm quyển sách trong tay, Lý Thanh Sơn cảm thấy con đường phía trước càng sáng tỏ.
Còn mấy luyện khí sĩ kia thì càng giật mình thêm. Nam tử mặt đỏ nói:
"Đạo hữu thật giàu có!"
Mặt không đổi sắc lấy ra hai trăm viên linh thạch. Hắn là tán tu thật à?
Nụ cười trên mặt ông cụ càng đậm. Ông ta không thường gặp mối làm ăn lớn như thế. Lần này tới núi Thanh Đằng đúng là không sai.
"Đạo hữu còn cần gì? Có điều lão phu thực sự không nghĩ ra còn có cái gì có thể bán cho đạo hữu."
Lý Thanh Sơn nói:
"Ở đây có sách ghi chép kinh văn Phật môn không?"
"Có!"
Ông cụ lập tức lấy một thẻ ngọc từ túi Bách Bảo ra:
"Tên quyển sách này là "Tàng kinh các", là kinh Phật do các đạo sư thiền viện Thiên Long sưu tầm biên soạn, tặng đạo hữu miễn phí!"
"Vậy thì cảm ơn lão bá!"
Lý Thanh Sơn nhận lấy thẻ ngọc, đang định cáo từ rời đi, ông cụ bỗng nắm chặt tay áo Lý Thanh Sơn, nhét một quyển sách giấy vào tay hắn.
Lý Thanh Sơn há miệng định nói, ông cụ lại nói:
"Đừng hỏi gì hết, về hãy xem!"
Sắc mặt hơi mất tự nhiên.
Hai mắt Lý Thanh Sơn tỏa sáng, cất sách vào túi Bách Bảo.

Lý Thanh Sơn không thèm để ý tới ánh mắt tò mò của mấy luyện khí sĩ kia, chỉ nói:
"Các vị có chuyện gì? Mời nói đi!"
Nam tử mặt đỏ biết không nên hỏi nhiều, thở mạnh khoát tay:
"Ở đây không phải chỗ nói chuyện, tới quán trà rồi nói!"
"Uống trà chán lắm, ở đây có chỗ uống rượu không? Hôm nay ta làm chủ."
Lý Thanh Sơn giải quyết mấy chuyện quan trọng trong lòng, tâm trạng rất tốt.
Nam tử mặt đỏ cười nói:
"Ta cũng thích rượu hơn. Không xa phía trước là lầu Bách Vị, có điều chuyện làm chủ này đạo hữu tuyệt đối không được cướp với ta."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất