Chương 57: San bằng Hắc Phong trại
Tên nỏ bắn tới, uy lực so với Liệt Thạch cung cũng không kém hơn là bao. ‘Đang đang đang đang’ mũi tên xuyên qua vỏ giáp, đâm vào cơ thể, cả người Lý Thanh Sơn nhất thời cứng đờ.
Hùng Hướng Võ cười lạnh nói:
-Chỉ bằng thực lực của ngươi mà xứng để đánh cùng ta một trận sao? Chết như vậy cũng là tiện nghi cho ngươi lắm rồi!
Mười mấy chiếc nỏ này, y phải tốn không ít tâm tư mới làm ra được. Những tay nỏ này cũng do chính y dành thời gian huấn luyện, trở thành sát thủ chân chính của Hắc Phong trại.
Y hoành hành ngang ngược, những thế lực khác trong Khánh Dương thành nhất định coi y là cái gai trong mắt, nếu không có chút phòng bị thì sao có thể ngủ yên. Chiêu dùng nỏ để đánh lén này, ngay cả cao thủ nhất lưu cũng không thể thoát khỏi cái chết.
-Sau đó thì sao?
Lý Thanh Sơn vốn phải chết rồi bỗng ngẩng đầu lên hỏi y. Tên nỏ cắm trên thiết giáp nhưng lại không thể xuyên qua da của hắn. Cả người hắn cũng toát mồ hôi lạnh, nếu không có thân thiết giáp này bảo hộ, ngăn cản bớt lực, Ngưu Ma Luyện Bì của hắn cũng không đỡ được tên nỏ bắn bất ngờ như vậy. Thật may mắn, hắn đã cẩn thận, tốn một chút thời gian rồi mới đến đây. Cung mạnh nỏ cứng, thật sợ là cao thủ thần khí.
-Bảo vệ nỗ thủ, tiếp tục bắn!
Nhị đương gia lớn tiếng hạ lệnh, đám sơn tặc lớn tiếng xông lên. Nỗ thủ vội vàng đổi tên. Nỏ mạnh ở chỗ rất dễ dùng nhưng tốc độ lại không bằng cung cho nên rất dễ bị thương. Chỉ có thể chỉ huy như vậy mới phát ra lực sát thương lớn nhất.
-Hoành tảo thiên quân!
Lý Thanh Sơn cam tâm tình nguyện là bia đỡ, đợi lúc sơn tặc tiến vào đông nhất, sử dụng Bá Vương thương pháp, thương thế cuồn cuộn, cuốn theo mười mất tên sơn tặc vào nhưng hắc long nuốt mồi, sau đó phun ra một đống tử thi.
Chỉ bằng mấy người này, sao có thể cản được hắn.
Một nỗ thủ còn chưa kịp kéo dây cung, đã bị đại thương xuyên thủng, cơ thể nặng đến hơn một trăm cân bị hất bay lên, rơi xuống, đυ.ng chết một nỗ thủ khác.
Lý Thanh Sơn người và thương hợp nhất, ở trong đám người tả xung hữu đột, chỉ công không thủ, đao kiếm đánh lên người lập tức bị thiết giáp đánh bay, không thể gây thương tổn cho hắn. Mà đại thương của hắn chỉ cần khua một cái là có thể đâm thủng bụng, rách ngực, chỉ có chết chứ không thể sống.
Trong chốc lát hắn đã đánh chết mấy chục tên sơn tặc, nỗ thủ cũng bị đánh chết phân nửa. Hắn đứng giữa một bầy sơn tặc, trên thiết giáp đính theo hơn mười tên nỏ, máu tươi đầy người, ngập tràn khí thế sát phạt. Sự can đảm của bọn sơn tặc dần dần vỡ vụn.
Một tên sơn tặc muốn đánh lén từ phía sau lưng, bị hắn quay đầu trừng mắt, hồng quang ánh lên, còn chưa động thủ, sơn tặc kia đã bị dọa đến ngất xỉu.
Hùng Hướng Võ đau lòng giận dữ, lần này cho dù có thắng cũng phải hao tổn không ít nguyên khí. Các đương gia khác mặt mũi cũng rất khó coi. Lý Thanh Sơn này võ công quá cao cường, vượt xa rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Nhị đương gia nói:
-Đại đương gia không cần nóng lòng! Tên Lý Thanh Sơn này vác theo đại thương thiết giáp, nhìn có vẻ uy lực vô cùng nhưng phải gánh thêm hàng trăm cân, ngay cả võ công cao hơn nữa cũng không cầm cự được lâu dài. Chúng ta chỉ cần đợi cho hắn mệt rồi mới xuất thủ. Các thuộc hạ mất đi, sau này chiêu mộ lại là được.
Cao thủ giao đấu, rất ít khi có cái gì gọi là ‘đại chiến ba ngày ba đêm’, thậm chí vượt qua thời gian một chum trà cũng đã rất ít. Kéo dài thời gian sẽ sinh ra sơ hở, vì vậy các cao thủ thường đem thực lực của mình bộc phát, đánh nhanh thắng nhanh, áp chế đối phương.
Hùng Hướng Võ quyết định chờ đợi. Cho dù là y, nếu phải liên tiếp kéo mấy chục lần Liệt Thạch cung, lại vác thêm đám binh khí, trang bị cồng kềnh đó cũng không thể duy trì qua một giờ. Khi thể lực đã hao tổn, chỉ có thể để mặc cho người ta làm thịt. Chiến trận nguy hiểm chính là ở chỗ đó.
Nhưng, Lý Thanh Sơn chẳng những không mỏi mệt, ngược lại càng lúc đánh càng hăng. Hắn uống xong hồ lô Linh tửu kia, dược tính lớn đến kinh người, ở trong cơ thể hắn hừng hực thiêu đốt. Nội lực không ngừng lưu chuyển, Bá Vương thương trên tay như hư ảnh, thương động theo người, chém gϊếŧ không ngừng, cả người đẫm máu. Hắn lại tu luyện ‘Ngưu Ma Đại Lực quyền’, không phải là loại mà võ công người thường có thể so sánh, đây không phải luyện nội lực mà là luyện sức chịu đựng.
Mắt thấy đám sơn tặc chết ngày càng nhiều, thi thể ngổn ngang, Nhị đương gia toát mồ hôi lạnh:
-Chuyện gì thế này?
Tuyết rơi ngày càng nhiều, ngày càng lớn, gần bằng chiếc lông ngỗng, phủ trắng cả mặt đất, bao trùm cả vùng thiên sơn.
Rơi xuống chỗ Lý Thanh Sơn, lập tức bị phong thương mạnh mẽ quét đi. Một sơn tặc bị đánh bay, rơi trên mặt đất, quét đi một tầng tuyết trắng rồi nhuộm thành màu đỏ máu. Đám sơn tặc còn lại cũng không còn sót chút khí thế hung hãn nào, kinh hoảng lùi về phía sau. Lý Thanh Sơn cầm đại thương trong tay, nói:
-Tuyết thật lớn!
Hùng Hướng Võ quả quyết ra lệnh:
-Động thủ!
Y cùng các đương gia khác đồng loạt phi thân xuống. Bọn sơn tặc nhất thời lấy lại tinh thần chiến đấu.
Thất đương gia nện một chùy xuống mặt đất, gào thét vang dội, uy thế mạnh bạo. Gã mạnh mẽ trời sinh, nhưng lại hơi ngốc nghếch.
Nhị đương gia nói:
-Không thể đọ cứng rắn cùng hắn!
-Tới đây!
Lý Thanh Sơn xuất chiêu ‘Bá Vương Giang Đỉnh’, xoay ngang Bá Vương thương.
‘Oanh’, một tiếng vang thật lớn, thương chùy va chạm, thiết chùy bay ngược lại, nện lên đầu Thất đương gia, dịch não bắn ra ngoài.
Nhân cơ hội đó, Tứ đương gia rút ra ba cây roi, vụt vào bên sườn Lý Thanh Sơn, Ngũ đương gia phi một thanh quỷ đầu đao từ sau lưng Lý Thanh Sơn, Nhị đương gia lại dùng một ám khí giấu trong chiết quạt, âm độc bắn về sau ót không được phòng bị của hắn.
Nguy hiểm nhất vẫn là Hùng Hướng Võ, xuất quyền chưởng đánh vào mặt hắn.
Lý Thanh Sơn dựa vào ‘Ngưu Ma Luyện Bì’ cùng với thiết giáp, ngay cả nếu có thể ngăn cản những công kích này, thì vẫn phải chịu hợp lực cùng đánh tới, sẽ khiến cho hắn khó chịu vô cùng. Thân người hắn trùng xuống, không cẩn thận liền ngã ra.
Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao, khi hắn nói muốn san bằng Hắc Phong trại, một nhân vật giang hồ lão luyện như Lưu Hồng cũng phải thay đổi sắc mặt. Hắn đã từng nghĩ là không có gì hung hiểm, bây giờ mới thấy hung hiểm đến khó tưởng tượng.
-Ngưu Ma Đạp Địa!
Hắn khẽ động thân hình, đem toàn bộ chân khí tập trung ở chân phải, nặng nề đạp xuống mặt đất. Trong phạm vi một trượng, phát ra một trận động đất nhỏ. Mặt đất nứt ra, chấn động truyền khắp bốn phương tám hướng.
Võ đạo vốn lấy lực từ thổ đia, chỉ cần chưa tu hành thành thần tiên, chân sẽ luôn chạm đất. Mấy đương gia tuy thế quyền như gió, nhưng chân lại luôn bám chặt mặt đất.
Lý Thanh Sơn một cước đạp xuống, bọn chúng lập tức thấy thân hình lay động, cảm thấy như có một cỗ chấn động dọc theo thân người, từ chân truyền lên trên, đầu cảm thấy choáng váng, chỉ trực ói máu, thế công trên tay cũng tán loạn vô lực, có trúng người Lý Thanh Sơn cũng chẳng hề hấn gì. Chỉ duy có Hùng Hướng Võ võ công cao nhất, chưởng xuất ra vẫn giữ nguyên uy thế.
Lý Thanh Sơn cười ha ha một tiếng, thân hình lùi nhanh, tránh xa Hùng Hướng Võ rồi đánh ra một chưởng lên người Tứ đương gia, đồng thời cầm thương đâm thẳng l*иg ngực Hùng Hướng Võ.
Tứ đương gia hét thảm một tiếng, xương cốt vỡ vụn, bay ra ngoài. Hùng Hướng Võ thu lại chưởng lực, tạm tránh đại thương như rồng uốn lượn của Lý Thanh Sơn.
Ngũ đương gia công lực yếu nhất, vẫn chưa lấy lại được hồn phách. Lý Thanh Sơn buông cán thương ra, hai tay bắt lấy đầu y, đập xuống đất. ‘Bộp’ một tiếng, nghe như tiếng dưa hấu nứt ra, dịch đỏ dịch tắng đều chảy ra ngoài. Hắn cầm lại Bá Vương thương, cầm ngang trước ngực, bày ra thế “Phách Giả Hoành Lan”.
Trong nháy mắt, hắn phá vỡ thế công của Hắc Phong trại, còn gϊếŧ bốn vị đương gia. Một cao thủ tam lưu, ở dưới tay hắn, tựa như một đứa trẻ yếu ớt, không chịu nổi một chưởng.
Đám sơn tặc còn lại ngây ra như trúng phải Định Thân pháp, không nghĩ rằng sơn trại của bọn chúng lại yếu ớt đến như vậy, chẳng khác nào các thôn trang bọn chúng vẫn thường đi qua.
Tuyết rơi ngày càng nhiều. mặt đất bị huyết dịch nhuốm một màu đỏ tươi, sau đó lại bị tuyết tráng phủ lên, tạo thành cảnh tượng đỏ trắng loang lổ, vô cùng thảm thương.