Chương 92: Một mạch đi về phía Bắc
-Ta không thể rảnh rỗi đến như vây, Cố thống lĩnh mời!
Phi Long trưởng lão lập tức muốn ngự kiếm bay đi.
Thì thân hình Cố Nhạn Ảnh lóe lên, đã chặn ở ngay trước mặt lão, nụ cười trên mặt đã biến mất:
-Phi Long trưởng lão đã già đầu như vậy rồi, cần gì phải hạ độc thủ với một con mèo nhỏ, sau khi U Phi đại nhân mất đi hài tử, toàn bộ dựa vào con mèo này để tạm an ủi bản thân, Tàng Kiếm cung có vẻ thật sự muốn khai chiến cùng Huyền Âm tông?
-Tàng Kiếm cung chúng ta, các đời đều luôn lấy việc trừ ma vệ đạo để làm tôn chỉ, yêu ma quỷ quái, người người phải trừ diệt!
Phi Long trưởng lão kiên quyết nói, lần này chính là phải chặn gϊếŧ con miêu yêu kia, đánh tan tâm tư của quỷ nữ nhân kia. Hơn nữa trên người con miêu yêu kia còn mang theo lượng lớn linh đan, thậm chí pháp khí, là một món tài sản khổng lồ, cho dù thế nào đi nữa l ão cũng không chịu buông tha.
Trước khi đi, lão từng nhờ Thiên Cơ trưởng lão trong môn bốc ột quẻ, quái tượng nói rằng chuyến này chắc chắn mã đáo thành công, hơn nữa có thể chấm dứt một đoạn ân oán, nên lão có niềm tin gần như tất thắng.
Sau khi mọi việc kết thúc tốt đẹp sẽ có Mục đại nhân đứng ra điều đình, Huyền Âm tông cũng chưa chắc vì vậy mà nhất quyết khai chiến cùng Tàng Kiếm cung, hai tông môn như vậy, sao có khả năng chỉ vì một con miêu yêu mà khai chiến.
Thần sắc Cố Nhạn Ảnh biến đổi, trong con ngươi thoáng hiện tinh quang, cười lạnh nói:
-Tàng Kiếm cung đã như thế, sao lại không tới Mặc Hải đồ long đi, gϊếŧ chết Thanh Châu đệ nhất yêu vương? Chỉ biết một mực chỉ bắt nạt kẻ yếu.
Phi Long trưởng lão nói:
-Việc này cung chủ của chúng ta tự có tính toán.
Lời còn chưa dứt, người kiếm hợp làm một, vẽ ra một đạo cầu vồng, bay lên trời cao, tốc độ nhanh như chớp giật.
Tinh quang trong con ngươi Cố Nhạn Ảnh dần biến mất, do dự một chút, cuối cùng cũng không ra tay. Nhẹ nhàng thở dài, kiếm thuật của Tàng Kiếm cung luôn lấy việc theo đuổi kiếm đạo cực hạn làm chủ, không mượn ngoại vật, lực sát thương cũng siêu phàm thoát tục, hạng tu sĩ Kim Đan phổ thông không có khả năng đứng ngang hàng.
Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn giao thủ cùng với lão, bây giờ chỉ còn cách, tìm được con mèo nhỏ kia trước khi lão tìm ra, chỉ hi vọng bốc thuật sáu hào của chính mình có thể linh nghiệm, còn tên Mặc Vũ tên kia cũng có thể giúp nàng làm vài việc.
Trong núi Thương Mãng, bất luận loài yêu yêu quái nào chỉ cần gặp được con mèo nhỏ kia, nàng đều có thể dùng cách nhanh nhất để biết được, đi trước Phi Long trưởng lão một bước, hẳn là không thành vấn đề.
Không biết qua bao lâu, Lý Thanh Sơn lại mở mắt ra, trong động chỉ có sự tăm tối, không có những tấm thảm hoa mỹ hay là lư hương tinh xảo, trong động chỉ là khoảnh không trống rỗng. Tất cả những chuyện trải qua lúc ban ngày, phảng phất không phải chân thực.
Âm thanh ầm ầm của thác nước gần trong gang tấc, khiến cho người ta đinh tai nhức óc, lộ ra hơi nước cùng hào quang ướŧ áŧ, lại có vẻ yên tĩnh đến mức kì dị.
Hắn nói với Tiểu An một tiếng rồi đi ngoài động, xuyên qua thác nước đang buông xuống sông như một tấm mành treo kia. Trăng sáng treo lơ lửng giữa trời, Huyền Nguyệt ngồi ở trên một tảng đá lớn lên, nhìn mặt trăng cả đêm, khắp người nàng được bao phủ bởi một tầng ánh trăng, cái trán được ánh trăng chiếu vào lúc sáng lúc tối, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười:
-Đại Hắc ngươi đã tỉnh, xuất phát thôi!
Lý Thanh Sơn ngẩn người, gật gật đầu, ngay sau đó, thân hình của nàng bỗng nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Lý Thanh Sơn, tàn ảnh còn ở lại tại chỗ, hồi lâu cũng không tiêu tan.
-Đây là?
Tốc độ nhanh như vậy tuyệt đối không phải muốn làm là làm được.
-Đồ ngốc, đây là Di Hình Hoán Ảnh!
Âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến, lập tức Lý Thanh Sơn nhìn về phía mặt nước, nhưng cũng không thấy thân ảnh của nàng,
-Đây cũng là?
-Ngốc tử, lần này là Nguyệt Ẩn thuật!
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên hiểu rõ ràng, chẳng trách nàng có thể từ bên trong vòng vây truy đuổi và chặn đường mà trốn xa như vậy. Chỉ dựa vào hai chiêu thuấn di và ẩn thân này, thì liệu có mấy người có thể bắt được nàng cơ chứ:
-Sao ngươi không tự ẩn thân rồi đi về phía bắc? Như vậy không được sao?
-Một khi vận dụng yêu khí, cũng sẽ bị phát hiện, không phải vậy ta mang theo ngươi làm gì, rốt cuộc là ngươi có đi cùng hay không?
Huyền Nguyệt thiếu kiên nhẫn.
Lý Thanh Sơn nhảy ra khỏi đầm nước, chọn lựa phương hướng, tiến về hướng bắc.
Thương Mãng sơn mạch, như một con rồng lớn, từ Tây Nam đến Đông Bắc, trải dài vạn dặm ngang qua lãnh thổ của rất nhiều quốc gia, núi sâu rừng rậm, nguy hiểm khôn cùng, là vùng cấm địa của nhân loại.
Lý Thanh Sơn nhìn thấy dải sơn mạch dày loằng ngoằng này đã hơn mười năm, nhưng đây là lần đầu tiên đi sâu vào trong đó, cây cỏ rậm rạp, phóng tầm mắt nhìn tới tất cả đều là cổ thụ che trời, tán cây mở rộng che kín mít cả bầu trời, bởi vì lúc này là mùa đông, lá cây héo tàn, nên mới có ánh trăng mới có thể chen qua kẻ hở để buông xuống, khiến cho nó càng có vẻ tĩnh tĩnh.
Bởi vì lo lắng gây ra động tĩnh quá lớn, bị người phát hiện, ảnh hưởng tới kế hoạch lưu vong, vì lẽ đó Lý Thanh Sơn đi cũng không đi nhanh. Nhưng sau khi thân hình hắn đại biến, mỗi một bước nhìn có vẻ rất ung dung nhưng thực chất một bước có thể đi xa mấy trượng, vì lẽ đó nên tốc độ hiện giờ cũng không tính là chậm.
Mặc dù kiếp trước hắn chỉ là cái tên trạch nam không bước chân ra khỏi cửa, nhưng cũng thường xuyên ngóng mong có thể sinh sống như con lừa, kiếp này rốt cục giấc mơ này đã thực hiện. Tuy phương thức thực hiện có chút kỳ dị, nhưng khi đi đường hắn cũng thường thưởng thức cảnh sắc thâm sơn, khiến cho cảm giác tẻ nhạt vơi bớt đi.
Tuy hắn không tẻ nhạt, nhưng Huyền Nguyệt lại chán ngán đến mức muốn chết, không ngừng mà lẩm bẩm:
-Quá meo, quá meo rồi!
Từ đỉnh đầu của hắn nhảy xuống vai trái, lại từ vai trái nhảy đến vai phải, ngồi chen với Tiểu An, rồi tròng ghẹo Tiểu An.
Tiểu An có vẻ rất không thích, cũng trốn chạy khắp người Lý Thanh Sơn, tuy hai người đều phi thường mềm mại, nhưng Lý Thanh Sơn vẫn có cảm giác trên người giống như có thêm hai con hầu tử, qua một lát đã không thể nhịn được nữa:
-Các ngươi cho ta yên tĩnh một chút được không?
-Ngươi dám nói với chủ nhân như vậy sao?
Huyền Nguyệt hung án nện lên đầu Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn quát to một tiếng, bỗng nhiên gia tốc, mang theo thanh thế doạ người xông về phía trước.
-Đại Hắc ngu ngốc, được rồi được rồi, không bắt nạt ngươi nữa.
Huyền Nguyệt sờ sờ cái đầu Lý Thanh Sơn, cười hì hì không ngừng, tiếng cười như tiếng chuông bạc vang lên khắp nơi trong rừng.
Qua một lúc nàng lại cảm thấy tẻ nhạt, Huyền Nguyệt tìm kiếm từ trên xuống dưới cả người Lý Thanh Sơn, rất mau đã tìm được Thảo Tự Kiếm Thư mà Lý Thanh Sơn giấu ở trong mớ tóc.
Lý Thanh Sơn còn không kịp ngăn cản, hoặc có thể nói là ngăn cản cũng vô dụng, nàng đã đem cuộn tranh sột soạt mở ra, linh quang hiện lên, Huyền Nguyệt cũng bị kiếm thế và kiếm ý toả ra dọa cho sợ hết cả hồn. Nàng vỗ ngực một cái, cầm Thảo Tự Kiếm Thư trong tay lăn qua lộn lại xem qua mấy lần, vẻ mặt cùng với khi Lý Thanh Sơn đạt được giống nhau như đúc, y hệt như kẻ mù chữ:
-Ngươi còn có thứ này sao? Đây là Linh khí chỉ có nhân loại mới có thể sử dụng được! Ta cảm thấy ngươi nên tặng cho thần miêu là hợp lý nhất đấy.
Lý Thanh Sơn nói:
-Này, là của ta.
-Của ngươi cũng là của ta, mà ta cũng chả thèm thứ đồ đã bị hỏng này, pháp khí và pháp bảo bản chủ nhân gặp qua không biết bao nhiêu mà nói, chỉ là một món linh khí nho nhỏ mà cũng bủn xỉn.
Huyền Nguyệt hất tay ném Lý Thanh Sơn, sau đó định đem mộc bài ra chơi, thì thấy mộc bài đã bị đốt cháy khét, nhìn không ra hình dạng gì nữa:
-Đây lại là thứ gì vậy, ngay cả một điểm linh khí cũng không có? Chạm trổ kém như vậy, Tiểu An, đây là ý gì?
-Lúc nào!
Lý Thanh Sơn nhìn vào yêu gian bên hông, quả nhiên rỗng tuếch. Hắn còn chưa kịp nói cái gì, Tiểu An đã đưa tay đoạt lấy mộc bài. Huyền Nguyệt sao có thể nào để cho nó đoạt được dẽ dàng như vậy, nhẹ nhàng chuyển thân một cái đã tránh được, Tiểu An cũng không chịu bỏ qua, trong giây lát Huyền Nguyệt đã tránh được mấy đợt tập kích của Tiểu An.
-Linh khí, ngươi không cần gấp gáp như vậy, nói cho ta biết đây là ý gì, ta sẽ trả lại ngươi!
Lý Thanh Sơn ngăn cản Tiểu An:
-Đây là một ước định.
-Ước định meo gì?
Mặc dù Lý Thanh Sơn không muốn nói, nhưng hắn biết trong lòng nàng hiếu kỳ, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua,
-Ta đã đáp ứng sẽ đưa hắn đi về nó, nhà của nó ở phía nam.
Huyền Nguyệt ngẩn người:
-Không ngờ rằng, ngươi đối với sủng vật của ngươi lại tốt như vậy!
-Nhóc ấy không phải sủng vật của ta!
-Trả lại cho ngươi này!
Huyền Nguyệt ném mộc bài cho Tiểu An, Tiểu An cẩn thận thu lại. Nàng lại nhảy lên đầu của hắn, đầu ngón tay bắn ra lợi trảo, bắt đầu điêu khắc trên đó.