Chương 18:
Một thời gian không gặp, trông Hạ Ngôn Tẫn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhưng có lẽ chỉ là bề ngoài thôi.
Bởi vì người này vừa mở miệng đã lại bộc lộ một vài nét tính cách "ngây ngô" của mình.
"Một thời gian không gặp, cậu vẫn đào hoa như thường."
Hắn hừ một tiếng, giọng điệu mỉa mai.
Tôi im lặng, rồi lại không nhịn được mà nói móc lại: "Cũng tạm, dù sao trong số đó cũng có một người là cậu đích thân đưa tới mà."
Hạ Ngôn Tẫn bị tôi làm cho nghẹn lời.
Nhìn thấy hắn sắp nổi giận, nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà lại cố gắng kiềm chế bản thân, tôi cảm thấy hơi tiếc.
Thật ra tôi rất thích cái vẻ tức giận nhưng không làm gì được tôi của Hạ Ngôn Tẫn.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của hắn lại khiến tôi chết lặng:
"Họ đều được, tại sao tôi lại không?"
"Cậu nói gì cơ?"
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng khi ngước lên nhìn Hạ Ngôn Tẫn, tôi lại thấy trên mặt hắn có chút biểu cảm tổn thương.
Hạ Ngôn Tẫn mím môi, hai má dần ửng đỏ.
Hắn quay mặt đi: "Rõ ràng là tôi và cậu quen nhau lâu nhất, nhưng tại sao cậu chưa bao giờ tìm tôi?"
"Trần Cảnh được, thậm chí cả Hứa Bạch cũng được."
"Vậy tại sao tôi lại không?"
Tôi hít sâu một hơi, nhắc nhở hắn: "Hạ Ngôn Tẫn, tôi đã lợi dụng lòng tin của cậu để cướp miếng đất ở phía tây thành phố."
"Nhưng bố tôi cũng nói với tôi rồi."
Hạ Ngôn Tẫn đột nhiên cao giọng.
Hắn có chút bực bội vò đầu, nói từng chữ một: "Đó là bố tôi bảo cậu làm, hoàn toàn không phải ý định của cậu."
Tôi không ngờ chú Hạ lại kể chuyện này cho Hạ Ngôn Tẫn.
Dù sao ban đầu, chính chú ấy đã chủ động yêu cầu tôi giữ bí mật, và đổi lại, tôi sẽ nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Hạ.
Thấy tôi im lặng, cảm xúc của Hạ Ngôn Tẫn rõ ràng đã dịu đi nhiều.
Hắn thậm chí có chút vui vẻ: "Bố tôi đã nói với tôi rồi, cho nên chuyện này..."
"Kể cả chú Hạ không tìm tôi, tôi cũng sẽ giành miếng đất đó với cậu."
Tôi ngắt lời Hạ Ngôn Tẫn, mỉm cười với hắn:
"Tôi nhận được tin chính phủ sẽ mua lại đất ở khu vực đó để phát triển. Nếu có thể tham gia vào dự án liên doanh với chính phủ, lợi nhuận sau này chắc chắn sẽ tính bằng tiền tỷ."
"Tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này."
Hạ Ngôn Tẫn ngơ ngẩn nhìn tôi, vẻ mặt bối rối, vô vọng như một đứa trẻ.
Hắn gần như lẩm bẩm: "Nhưng rõ ràng cậu có thể nói với tôi. Chỉ cần cậu nói với tôi một tiếng, tôi sẽ không giành với cậu..."
Tôi tránh ánh mắt tổn thương của Hạ Ngôn Tẫn, trêu chọc:
"Nhưng làm như vậy thì sẽ không có tác dụng giáo dục cậu được."
Tôi giơ tay vỗ vỗ vai Hạ Ngôn Tẫn, "Và cũng khẳng định chắc chắn hơn thân phận đối thủ của chúng ta mà!"
Hạ Ngôn Tẫn đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Hắn dùng sức rất mạnh, khiến tôi có chút đau.
Tôi im lặng nhìn Hạ Ngôn Tẫn, cũng không nói một lời nào.
Cuối cùng, Hạ Ngôn Tẫn vẫn là người buông tay trước.
Khóe mắt hắn còn đỏ hơn cả cổ tay bị hắn bóp đỏ của tôi.
Cái vẻ tủi thân này trông hệt như một chú chó nhỏ bị ướt mưa dưới mái hiên, đáng thương nhưng lại không dám tiến lên đòi an ủi, sợ rằng mình sẽ bị ghét bỏ.
"Chúng ta không phải là đối thủ."
Một lúc lâu sau, hắn mới rụt rè nói ra câu này.
Tôi đột nhiên bật cười, giơ tay vỗ vỗ đầu Hạ Ngôn Tẫn.
Giống hệt như hồi còn bé.
Tôi phải thừa nhận, đối diện với Hạ Ngôn Tẫn như vậy, tôi vẫn mềm lòng.
Thế là tôi hỏi hắn: "Hạ Ngôn Tẫn, cậu thật sự hiểu rõ về tôi không?"
Hạ Ngôn Tẫn há hốc miệng, vẻ mặt lại trở nên mờ mịt.